Tụng ca
Nếu được sống trọn bên người yêu quý, tôi dâng lên hạnh phúc của mình. Nếu hạnh phúc của tôi còn chưa đủ hiền minh, tôi nguyện nốt cho người trí huệ. Nếu trí tôi còn đầy tăm tối, tôi xét soi bằng trái tim thành. Người sẽ thấy tôi còn có một, trong muôn vàn vật chất ở xung quanh.
Khát khao nhỏ với thời gian vô tận, có lẽ không thận trọng suy tư. Tôi tưới đẫm hồn tôi bé bỏng, để nở hoa kết trái mong chờ. Những hiểu biết làm tôi câm lặng, những ưu tư nhuộm tóc ngả màu tro. Người yêu quý hiểu tôi thấu triệt, đã ban tôi cho thế gian này. Để tôi làm trọn vẹn một mầm cây, một thân xác, một linh hồn hữu hạn.
Người hiền dịu đẩy tôi vào cuộc sống, nâng đỡ tôi trong những phút xao lòng. Người ở bên tôi cả những lúc riêng tư, để sắp xếp mọi đam mê thầm kín. Để chữa chạy vết thương, tiếp thêm nhiên liệu, và cũng để vứt tôi vào bãi thải cuối cùng. Các món đồ hết đát phận chung.
Giấc ngủ
Giấc ngủ nặng nề như lạc đà chở hàng đi trên sa mạc
Tôi cố thoát khỏi giấc ngủ mê của một kẻ lười lao động
Chiếc giường quá rộng so với giấc ngủ
Tôi chợt nhớ ổ rơm nồng nàn trong tiềm thức của tổ tiên
Giấc ngủ mềm mại như gà mái vừa xong kỳ nhảy trống
Lọt thỏm trong mùa màng
Mùi đất đai ngai ngái buồn buồn
Mùi lúa thơm giần giật ngỡ làn hương con gái
Mùi rạ hăng cay xè nước đái
(Ông tôi dùng để chữa cảm thương hàn)
ấu thơ xưa nghìn năm
Chợt về trong chớp mắt
Không dám hít hà trinh nguyên của đất
Đợi khi mình tan lẫn với trinh nguyên
Lạc đà triền phược không biểu lộ
Phiền muộn dáng đi nặng nhọc hiền lành
Giấc ngủ bình thường không biết xung quanh
Sa mạc đã phủ vây cuộc sống
Thân xác lạc đà, hồn trí mãnh sư, tâm đứa trẻ
Giấc ngủ trở về hoang sơ vắng vẻ
Chở cả nỗi đau thể xác lẫn trầm uất tinh thần
Để không ngừng nghỉ hoá thân...