Tôi và Thành đã có cơ hội biết nhau từ trước đó. Lần đầu tiên là khi chúng tôi có duyên hợp tác chung trong một dự án phim. Thật ra, tôi rất nể và ngưỡng mộ Thành vì anh là một nghệ sĩ rất tài năng. Có cơ hội làm việc cùng nhau trong bộ phim Bệnh viện ma, ấn tượng của tôi về anh Thành lại càng sâu sắc hơn. Anh là một người bạn diễn làm việc cực kỳ hiệu quả, thông minh, bản lĩnh và nhạy bén. Đối với nghề, anh rất chăm chỉ và cố gắng, hy sinh vì nghệ thuật. Khi phối hợp với bạn diễn, anh nắm bắt rất nhanh ý đồ của đối phương để có thể đáp trả ngay lập tức. Tôi nghĩ không chỉ bản thân mình, mà hầu hết những nghệ sĩ từng làm việc chung với anh Thành đều có thể nhận ra điều đó.
Trong lúc theo đoàn làm phim, anh Thành rất quan tâm và chăm sóc mọi người, trong đó có cả tôi. Anh Thành thường mua nhiều đồ ăn rất ngon và mời tôi ăn, nhưng tôi vừa ăn xong và cảm ơn anh thì anh lại bảo: “Trời ơi sao chân em to như voi vậy, con gái là không được mập đâu em, em phải giảm cân đi”. Lúc ấy mọi ấn tượng ban đầu về anh Thành đều sụp đổ! Trong công việc rõ ràng anh là một người tiền bối rất đáng nể, nhưng ngoài đời thì tôi không thể tiêu hoá được sự… vô duyên của anh. Một lần khác, anh lại tiếp tục: “Sao em ăn mặc xấu thế, em phải thuê stylist riêng đi!”. Lại thêm một lần nữa, giữa bao nhiêu người trong đoàn phim, tôi lại bị anh “chỉ trích” đầy thẳng thắn. Tôi biết, xuất phát điểm của anh chính là lòng tốt, góp ý chính là vì muốn hết lòng giúp đỡ mọi người xung quanh. Thế nhưng đối với tôi, vào thời điểm ấy, tôi hoàn toàn không thân thiết với anh Thành, nên phản ứng của tôi là cực kỳ phòng vệ và khó chịu khi anh quá thẳng thắn đem những điểm chưa tốt của tôi ra để góp ý. Chính vì lý do đó, tôi “né” anh luôn.
* Hari Won, Trấn Thành trong "Bệnh viện ma"
Có lần, trong quá trình quay, anh bảo có một bài nhạc anh vừa viết xong, hỏi tôi có muốn nghe thử không. Tôi đồng ý. Anh ngồi bên cạnh, và thay vì mở một bài nhạc đã thu lời sẵn, anh mở nhạc không lời, và trực tiếp hát bên tai tôi, từng câu, từng câu một. Từ trước đến giờ, tôi thật sự rất thích những người đàn ông có khả năng hát tốt. Nhìn lại thì, những người đàn ông tôi yêu ai cũng đều hát rất hay.
Vừa nghe anh Thành hát đôi ba câu, tôi đã ngay lập tức bảo: “Thôi được rồi em không nghe nữa đâu, anh là người nguy hiểm, anh tránh xa em ra đi!”.
Anh Thành bật cười lớn và hỏi: “Trời, anh là người nguy hiểm hả?”.
Đúng. Lúc ấy tôi thật sự rất e ngại, rằng mình sẽ phải lòng anh Thành. Tôi không muốn chuyện đó xảy ra. Lần này, dù lý do khác với lần trước, nhưng kết quả vẫn chỉ có một: tôi lại tiếp tục “né” anh càng nhiều càng tốt.
Thời gian còn lại khi quay phim, tôi thường tìm một chỗ ngồi cách xa xa mọi người trong đoàn, nơi ít người để ý. Mỗi lần anh Thành đến trường quay, anh thường hỏi mọi người Hari đâu rồi và sau đó nhất định sẽ đến gần tôi trước để chào hỏi rất vui vẻ và ân cần. Tôi thật sự cảm thấy có một chút rung động trước sự quan tâm từ anh, nhưng tôi lại bắt bản thân mình phải gạt đi những suy nghĩ đó. Bởi tôi nghĩ, tôi không muốn giờ đây mỗi lúc mình đối diện với anh Đạt lại phải mang theo sự khó xử. Cảm giác trong tôi lúc đó chính là sợ và ngại. Tôi chia tay mối tình khắc cốt ghi tâm của mình mới được hai tháng. Hai tháng, lòng tôi liệu đã đủ bình yên để đón nhận những cảm xúc mới?
Thời điểm quay phim Bệnh viện ma, tôi đã chia tay anh Đạt nhưng không hề nói ra điều này với bất kỳ ai. Tôi chỉ muốn tập trung, nỗ lực làm việc, và học hỏi được nhiều kinh nghiệm từ những tiền bối trong nghề. Chuyện chia tay, tôi chưa từng nhắc đến. Chuyện tình yêu của mình, tôi cũng không hề đả động. Nhưng anh Thành là một người đàn ông rất tâm lý. Có lẽ anh tinh ý nhận ra rằng, trong suốt thời gian quay phim, không có ai đến tìm tôi, tôi cũng không dùng điện thoại để nhắn tin cho ai, khi kết thúc ngày quay cũng chỉ một mình lặng lẽ bắt taxi về, không người đưa đón. Những chi tiết đó đã khiến anh ngầm suy đoán, có lẽ tôi đã chia tay rồi.
Anh Thành bắt đầu tâm sự với tôi nhiều hơn. Cả hai kể cho nhau những câu chuyện, có lúc vô thưởng vô phạt, có lúc lại về những điều quan trọng trong cuộc đời nhau. Anh kể về những mối tình đã qua, những sự đổ vỡ, và lý do anh chia tay một người. Tôi cũng bắt đầu tâm sự với anh chuyện của bản thân, chúng tôi khởi điểm chính là những người bạn chia sẻ mọi thứ về cuộc đời.
Anh Thành hay nắm tay tôi, đôi khi còn ôm tôi rồi chạy mất, đến nỗi mọi người trong đoàn cũng hay trêu: “Anh Thành ơi anh Thành làm gì thế!”, nhưng anh chỉ cười cười. Thật ra đối với người khác, anh Thành cũng hay có những lần trêu chọc như thế, nên tôi cũng không muốn suy nghĩ nhiều, cho đó chỉ là chuyện bình thường, là hành động thân thiết anh dành cho bạn bè mà thôi.
Ngày chính thức chia tay đoàn phim, anh Thành có ôm và nắm tay tôi, nhưng lần này tôi phản ứng lại bằng cách từ chối. Tôi nghiêm túc nói với anh: “Anh Thành ơi, phim cũng đã kết thúc rồi, chúng ta không cần phải tìm thêm cảm xúc để diễn, em và anh sẽ còn phải quay về với cuộc sống riêng của mình, nên anh đừng làm như vậy nữa nhé, đừng chạm vào người em nữa”.
Lúc ấy, trên gương mặt anh phảng phất sự ngỡ ngàng. Anh im lặng hồi lâu rồi trả lời: “Anh hiểu rồi, anh có cuộc sống riêng, và em cũng thế. Anh xin lỗi em, anh sẽ không làm như vậy nữa”.
Sau lời đó, chúng tôi không còn gần bên nhau nữa.
Suốt thời gian quay phim, cứ Hari ở đâu, Trấn Thành sẽ ở đó. Nhưng ngày cuối cùng ấy, sau một khoảng thời gian dài mọi người đã quen với hình ảnh tôi và anh ở gần bên nhau, anh đã thật sự chọn cho mình một vị trí rất xa tôi, với nét mặt trầm lặng khiến tôi trong một thoáng bỗng thấy đau lòng.
Đóng máy, mọi người trong đoàn chia tay nhau ra về. Mọi ngày tôi vẫn thường đi taxi cùng trợ lý, nhưng ngày hôm đó, tôi đã bảo em trợ lý để tôi được về một mình. Ngồi trên xe, những suy nghĩ trong đầu tôi cứ lẩn quẩn nhớ về hình ảnh buồn bã của anh, không thoát ra được. Tôi tự trấn an mình, không sao đâu, anh ấy không thuộc về tôi, chúng tôi có nhiều điểm rất khác biệt; và trên hết, tôi chỉ vừa chia tay không bao lâu, phải lòng người khác thật sự không phải điều mà tôi mong muốn. Tự an ủi mình, bỏ đi, quên đi, nhưng tôi thật sự thấy trong lòng rất khó chịu.
Được một thời gian ngắn, đoàn làm phim thông báo còn một cảnh nữa cần quay bổ sung. Điều đó nghĩa là tôi lại phải “thân mật, gần gũi” với anh Thành. Đối với tôi, yêu cầu ấy thật sự quá khó, khi mà tôi đã thẳng thắn vạch ra ranh giới với anh, mọi phản ứng hoá học phục vụ cho việc quay phim giữa chúng tôi ngày hôm ấy đã hoàn toàn biến mất. Chưa kịp lo lắng phải đối diện với anh thế nào, tôi đã gặp lại anh trong một chương trình hài Tết, sớm hơn lịch quay bổ sung vài ngày.
Gặp nhau tại trường quay chương trình, dường như đã bỏ qua hoặc… quên hết những lời lạnh lùng của tôi, anh Thành hồ hởi nắm tay tôi mừng rỡ và ân cần chăm sóc như chưa từng có gì xảy ra. Lúc ấy, tôi khá bất ngờ vì không nghĩ khi gặp lại, anh sẽ vẫn có thể xử sự tự nhiên và đối xử tốt với tôi như thế.
Sau hôm đó, anh bắt đầu nhắn tin cho tôi. Phải nói rằng trong suốt quá trình quay phim mấy tháng trời, tôi và anh Thành không hề nhắn cho nhau một tin nào, cho đến tận ngày hôm đó.
Thời gian quay bổ sung các cảnh còn thiếu, có một cảnh tôi cần phải khóc. Tôi khá yếu trong các phân cảnh phải rơi nước mắt, vì vậy để quá trình quay dễ dàng hơn, nhập tâm hơn, tôi đã uống một chút rượu. Khi anh Thành đến trường quay, đứng gần tôi, anh nhận ra mùi rượu, tôi bảo mình đã uống một ít. Hôm đó, tôi tâm sự với anh về việc mình đã chia tay gần hai tháng. Anh bảo anh thấy tiếc cho tôi vì mối tình đẹp với anh Đạt, có thể đi cùng nhau suốt chín năm đâu phải điều đơn giản. Nhưng đâu đó trong lòng mình, anh thật sự cũng thấy… mừng, do anh thích tôi rồi và giờ đã có cơ hội để chính thức theo đuổi.
Anh mời tôi đi ăn. Anh hẹn hết lần này đến lần khác, rất kiên trì. Ngược lại, tôi cũng rất kiên trì… từ chối. Một phần là vì tôi khá bận, một phần khác, là vì tôi không muốn tiếp xúc với anh hay bất kỳ ai trong nghề quá nhiều nữa, bởi tôi vẫn chưa sẵn sàng cho mối quan hệ tiếp theo.
Rồi sự kiên trì của anh cũng khiến tôi xiêu lòng. Tôi nhận lời anh đi ăn, đó là buổi tối sau khi ghi hình chương trình Chung sức. Anh đưa tôi đến quán, ngồi đối diện nhau mà cả hai ai cũng đều thấy ngại ngùng. Tôi mở lời, bảo anh mời thêm bạn đến, bởi chỉ có hai người khiến tôi và anh đều cảm thấy không thoải mái. Anh mời thêm hai người bạn đến nữa, chúng tôi dùng bữa rồi đi ăn chè. Cuối buổi, anh lái xe đưa tôi về nhà. Gọi là về nhà, nhưng rõ ràng cung đường anh chạy ngược hẳn với hướng về nhà tôi. Anh bảo, muốn đưa tôi đi hóng gió quanh thành phố thêm một chút nữa. Cứ vậy, anh lái xe đưa tôi đi vòng quanh các con đường đến tận 3 giờ sáng. Chúng tôi nói với nhau rất nhiều thứ, hầu hết là những câu chuyện không tên giữa bạn bè với nhau. Đôi lúc anh đưa tay nắm lấy tay tôi, nhưng tôi đều rút tay lại ngay lập tức. Có lẽ việc yêu một người trong một thời gian quá lâu đã khiến tôi cảm thấy “mất tự nhiên” trong việc đón nhận thêm tình cảm mới, hoặc cũng có lẽ, tôi không muốn để bản thân mình hy vọng rồi lại phải thất vọng.
Tôi nói thẳng với anh Thành: “Anh đừng như vậy, mình không phải quen nhau, em vừa mới chia tay thôi, em cũng không muốn thay đổi gì bây giờ cả. Anh đừng như vậy nữa”.
Anh Thành nói: “Tại sao Hari lại sợ? Anh còn độc thân, em còn độc thân, chúng ta không ràng buộc gì. Chúng ta đều không còn trẻ nữa, vậy anh thật lòng quan tâm em, tại sao em lại chối từ?”
Tôi không nói gì, im lặng vờ như đang suy nghĩ. Khi xe dừng lại trước nhà, tôi nói nhanh: “Em cảm ơn anh đã cho em đi ăn ngon nhé! Hôm nào gặp anh sau nha!”, để lại anh đằng sau đầy sự ấm ức.
Cứ như vậy ngày qua ngày, trong lòng tôi chợt nảy sinh nhiều suy nghĩ mông lung. Đêm nào tôi cũng nghĩ, liệu tôi có đang khắt khe quá với bản thân không, khi từ chối đón nhận một người muốn dành tình cảm chân thành và nghiêm túc với mình? Phụ nữ cũng thật kỳ lạ, suốt ngày lo ế, lo 30 tuổi sẽ chết già trong cô độc, vậy mà ai đó muốn làm quen tìm hiểu thì lại nhất định lắc đầu.
Tôi tâm sự với chị quản lý, chị mắng tôi ra trò, hỏi mày có bị làm sao không đấy? Đến khi người ta đi yêu người khác thì ngồi ở đấy mà tiếc, nằm đấy là suy nghĩ. Mày định ôm quá khứ, định đến bao giờ mới yêu lại? Đến 40 tuổi à?
Thật đau đầu. Tôi vẫn tự dặn mình yêu nghĩa là không bao giờ hối hận, thế nhưng tôi đang lần lữa và sợ hãi điều gì, liệu chúng có khiến sau này tôi phải tiếc nuối hay không?
Sau những lần đi ăn cùng nhau, nói với nhau những điều rất bình thường trong cuộc sống, có thời gian để gần gũi nhau nhiều hơn, cộng thêm sự chân thành của anh là rất lớn, nên tôi đã dần dần tháo bỏ lớp phòng vệ bao lâu nay.
Tôi bảo anh: “Anh ơi, nếu mình quen nhau, có thể đừng công khai được không? Bởi vì em đã từng công khai tình yêu của mình, nhưng điều đó thực sự rất mệt mỏi, em không muốn như vậy nữa.
Anh đồng ý không suy nghĩ. Anh bảo, anh chỉ cần Hari vui thôi.
Và tôi đã bắt đầu một tình yêu mới như thế đó.
(Trích tự truyện Cỏ hạnh phúc)
Hari Won tên thật là Esther Lưu, sinh năm 1985 tại Hàn Quốc. Năm 2012, cô tham gia nhóm nhạc Kiss. Một năm sau, cô rời Kiss và trở về Việt Nam học tập, làm việc. Cô tham gia phim điện ảnh Chàng trai năm ấy (2014) và phát hành bản hit Anh cứ đi đi (2016). Cuối năm 2015, Hari Won được quan tâm khi công khai chia tay rapper Tiến Đạt sau chín năm yêu nhau. Ca sĩ kết hôn với diễn viên Trấn Thành ngày 25/12/2016. |