Nguyễn Tài An (28 tuổi, ở huyện Thường Tín, Hà Nội) là con trai duy nhất của bà và chồng. Không giống những đứa trẻ khác, được cưng chiều vì là con trai “độc nhất”, An trong mắt bà vốn ngoan ngoãn, chăm chỉ.
Ngày An kết hôn, bà mừng tủi vì con trai đã khôn lớn, có một gia đình riêng để chăm sóc.
Bà kể, mấy năm trước, căn bệnh liên quan đến xương khớp khiến bà đi lại khó khăn. Hàng ngày, An bỏ cả công việc chở mẹ đi chữa trị. “Nó cõng tôi bất kể ngày đêm, từ đi lại đến các sinh hoạt ngày”, bà nghẹn ngào khi nói về đứa con trai. Bà khỏe mạnh dần lên, nhưng đôi chân không đỡ. Sáng và chiều An đưa bà đi chợ buôn bán, mưu sinh.
Cuộc sống đang trôi qua như vậy thì nỗi đau chợt đến với bà khi cơ quan công an bắt giữ An vì tội Giết người. “Tôi không muốn tin đó là sự thật”, bà nói.
Tuy nhiên, hồ sơ thể hiện, người bị An sát hại là anh Nguyễn Văn Huy trú cùng địa phương. Hôm đó ngày 23/9/2016, An đi sinh nhật bạn và tới một quán karaoke để hát. Trong số bạn của chủ nhân buổi tiệc, ngoài An còn có anh Huy cũng tham gia.
Tới quán hát, thấy cô gái, nhóm khách này rủ vào cùng vui, khiến mâu thuẫn với tốp bạn của thiếu nữ này. Anh Huy can ngăn và bị An cho rằng đang đánh bạn mình nên nhảy vào đấm đá song được mọi người khuyên nên ra về.
Về tới nhà vẫn còn bực tức, An cầm chiếc kéo nhọn và bảo bạn chở đi tìm anh Huy dù trời đang đổ mưa. Trên đường đi, gặp nhau, anh Huy có ý làm lành, muốn bắt tay để hóa giải hiểu lầm. Song, khi đó, An đã dùng kéo đâm trúng ngực anh Huy khiến nạn nhân tử vong.
Với cáo buộc Giết người, ngày 12/9/2017, TAND Hà Nội đã tuyên phạt An tử hình.
Bà bảo, nghe tin con gây án khiến căn bệnh cũ tái phát, không còn thiết ăn uống. Hàng ngày, bà luôn thấy thiếu vắng một chỗ dựa từ con trai. Khi nghe tòa sơ thẩm tuyên phạt con mức án cao nhất, bà “như chết đi”. Gắng gượng dặn con lúc chới với theo chiếc xe thùng chở An về trại tạm giam, bà cũng chỉ nói được “kháng cáo xin giảm nhẹ”.
Tuần vừa qua, hay tin TAND Cấp cao tại Hà Nội mở phiên phúc thẩm để xem xét đơn xin giảm nhẹ của con, bà gắng đến bằng được. Lúc này bà gần như không đi nổi phải nhờ người dân dìu vào phòng xử án.
Ánh mắt hai mẹ con gặp nhau trong phòng xử đông đúc, cả An và bà đều khóc. Con dâu bà cũng nước mắt dàn dụa khi thấy chồng sau nhiều ngày xa cách. Cả bà và con dâu đều mong có “một phép màu” đến với An, rằng tòa phúc thẩm sẽ xem xét mà cho anh ta một con đường sống.
Tại phiên tòa, bị cáo luôn tỏ rõ sự ăn năn hối hận và xin Hội đồng xét xử giảm nhẹ hình phạt để có được cơ hội làm lại cuộc đời, được về chăm sóc mẹ.
Trong hơn một tiếng xét xử, tòa phúc thẩm ghi nhận An thành khẩn, ngoài ra cơ quan chính quyền địa phương có đơn xin giảm hình phạt cho bị cáo. Bản thân bị cáo đã có thời gian tham gia quân đội, gia đình có công với cách mạng… nên chấp nhận đơn kháng cáo, giảm từ tử hình xuống chung thân cho An.
Ngồi phía dưới, nghe được lời tuyên án, bà dùng hai bàn tay yếu ấn chặt trước ngực, rồi khóc nghẹn ngào vì mừng tủi. Đến khi cảnh sát dẫn giải An đi, bà chỉ nghe loáng thoáng lời con dặn dò: “Mẹ giữ sức khỏe, đợi con về…”.