Tôi là cô gái khá độc lập, mức thu nhập hiện tại lo được cho em gái đi học, điều đó không quá khó khăn với tôi. Tôi vẫn rèn cho em gái mình sự tự giác. Từ khi tốt nghiệp THPT, tôi đã định hướng cho em ấy tự tìm công việc, vừa làm vừa học để có thêm kinh nghiệm, có tiền chi tiêu. Vì học phí ở trường đại học khá cao, tôi chỉ cho em ấy "cần câu cơm" khi em chưa đủ khả năng. Còn lại, em hoàn toàn không phụ thuộc vào tôi. Chuyện lập gia đình riêng, tôi vẫn đủ khả năng kiểm soát, cân đối tài chính ổn thỏa cho gia đình lớn và gia đình nhỏ.
Tôi cũng là một người chị nên đồng cảm với trách nhiệm trên vai anh. Tôi khâm phục sự chịu thương chịu khó, lo lắng cho gia đình lớn của anh; vì thế vẫn bên cạnh hỗ trợ và chờ đợi anh ổn định. Quán ăn hiện tại của gia đình anh cũng phần lớn do tôi định hướng và xây dựng. Sau giờ làm, khi có thời gian tôi sẽ sang nhà anh, phụ giúp mọi người, không nề hà công việc. Cả nhà anh đều quý tôi, mẹ anh đã nói: "Cả nhà còn nợ sự hỗ trợ của con quá nhiều".
Tôi không quá bận tâm về việc mình sẽ "làm dâu". Tính anh khá khó, hay nóng tính, dễ lớn tiếng, thường cãi nhau những việc vặt, sẽ rất phiền mọi người khi sống chung một nhà. Khó khăn, vất vả thuê nhà bên ngoài nhưng gia đình hòa thuận tôi vẫn vui hơn là ở cùng, tiết kiệm chi phí mà mất tình cảm. "Làm dâu" nhưng chỉ sống gần, vẫn phụ giúp bố mẹ anh mỗi ngày, không ở chung, không phiền bố mẹ, là quan điểm của tôi bao năm qua.
Ở giai đoạn này, tôi nhìn anh vất vả lo nợ từng ngày. Đôi lúc đang làm việc, thấy tin nhắn của anh: "Em còn tiền không chuyển anh mượn để thanh toán khoản này, lại thiếu tiền rồi, căng thẳng nợ nần quá em ơi"... Một ngày, anh phải làm nhiều công việc để kiếm tiền, thời gian ngủ gần như không đủ. Hai đứa rảnh cũng chỉ dành cho công việc của gia đình anh, hầu như không có nhiều thời gian dành cho nhau. Tôi cũng không suy nghĩ, không sợ khó khăn, vì đã yêu thương nhau rồi thì biến cố đến phải chung tay giải quyết.
Tôi không cản anh hỗ trợ em trai mua nhà, vì chứng minh nguồn thu nhập cũng là từ quán ăn chúng tôi xây dựng, nhà cửa cũng là anh sẽ đi tìm cho em trai. Em anh không rành (bạn ấy bằng tuổi tôi). Thứ duy nhất tôi khuyên là mua nhà trong khả năng bạn có thể trả được, vì mục đích của bạn chỉ là đầu tư, tích lũy; anh cũng không có khả năng để trả thêm nợ. Tuổi anh đã lớn, tôi cũng 28 rồi, là một người phụ nữ tôi cũng cần sự ổn định, được làm mẹ, có con, ổn định hạnh phúc gia đình nhỏ. Cứ quay vòng, nợ nần ngày một tăng thì đến bao giờ mới ổn định để xây tương lai hai đứa?
Sau khi đọc ý kiến của mọi người, tôi cũng thông suốt hơn. Một số người bảo vệ quan điểm của tôi, một số lại cho rằng tôi chưa là vợ nên không có quyền ý kiến. Góc nhìn khác nhau sẽ cho ra quan điểm khác nhau, tôi và anh cũng vậy, người tôi yêu có lẽ vẫn chưa hiểu được tôi. Thứ anh chọn ưu tiên vẫn là gia đình lớn của anh, điều đó không sai. Đó là trách nhiệm, là đạo đức của một người làm con. Hy vọng tương lai gần anh sẽ cân bằng hơn giữa gia đình lớn và xây dựng gia đình nhỏ cùng một người khác. Còn tôi, cho dù có cố gắng thêm bao nhiêu nữa cùng anh thì kết quả vẫn chỉ là sự chia ly. Cảm ơn ý kiến của mọi người.
Như
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc