- Thế em cứ ngồi, nhưng hãy yên lặng.
- Ngồi yên thì em có cái gì. Em phải là người mẫu hội hoạ đâu? Này! Chắc cô ấy đẹp lắm hả.
Dũng chán nản, nếu trời không mưa có lẽ anh sẽ đi tìm quán rượu khác. Dũng trả lời lấy lệ:
- Không đẹp cũng không xấu.
- Thế có gì anh lại mê muội đến như vậy?
Đó chính là câu hỏi mà Dũng vẫn thường tự vấn, anh ngập ngừng:
- Cô ấy có những thứ mà người khác không có?
- Cái gì? Gia sản khổng lồ? Cổ vật?… Hay là cô ấy có mùi vị đặc biệt…
Giọng nửa đùa nửa thật của cô gái làm Dũng tự ái, anh không cho phép bất kỳ ai được xúc phạm đến Duyên.
- Không! Cô ấy không giàu, không đẹp, không còn trẻ nữa, nhưng cô ấy có nỗi buồn riêng tư, cô ấy có tấm lòng đôn hậu và nhất là sự trung thực hồn nhiên của trẻ thơ. Tôi yêu cô ấy đến điên cuồng chỉ vì những đức tính ấy.
Cô gái nhìn Dũng từ đầu đến chân với vẻ nghiêm nghị hơn nhưng giọng nó của cô vẫn pha đầy sự đùa cợt.
- Tội nghiệt thật! Một tình yêu lý tưởng như thế lại bị từ chối. Ồ, nhưng nếu thật anh chỉ yêu cô ấy với lòng cao thượng như vậy việc gì anh phải đau khổ.
Dũng run rẩy rót một ly rượu, câu hỏi vô tình của cô gái như vết dao rạch vào vết thương đang rỉ máu.
- Tôi dại dột! Tôi nóng nảy! Giá tôi cứ để tình yêu ấy chết lặng trong lòng mình, âm thầm với chính mình.
- Thế anh đã làm gì?
- Tôi đã bày tỏ với cô ấy, tôi đã khuấy động nỗi đau của cô ấy. Tôi đã phá vỡ đi sự cân bằng…
Cô gái chép miệng thương hại Dũng!
- Anh định mượn rượu để tìm quên ư! Tôi xin lỗi đã quấy rầy anh. Thực tình! Bù lại tôi hy vọng có thể xoa dịu nỗi buồn của anh. Nào! Đi với tôi, xem như tôi chiêu đãi anh miễn phí - một ngoại lệ đấy.
Dũng lắc đầu, đôi mắt cô gái thoáng qua nỗi buồn tủi:
- Xin lỗi! Cô trẻ đẹp, cũng dễ thương nữa. Giá như gặp cô lúc khác tôi đã chủ động, chứ không đợi cô phải nhọc công mời mọc. Nhưng…
Duyên đã chiếm lĩnh mọi ngóc ngách trong tâm tư, tình cảm của Dũng. Tinh thần thể xác anh rũ rượi trong mặc cảm có lỗi.
Cô gái ngồi ủ rũ, nỗi buồn của Dũng như đã thấm vào tâm trí cô. Tình yêu - một căn bệnh, một loại độc dược, có thể giết chết cả một đời người. Thế nhưng tình yêu ấy giống như loại phấn hoa gieo rắc cuộc sống ở khắp mọi nơi. Nó đánh thức dậy trong đáy sâu tâm hồn mỗi người những bản ngã nhân tình.
Dũng nhìn cô gái, miệng anh cười như mếu:
- Nào bây giờ ta đi. Chúng ta sẽ sống với nhau một đêm.
Dũng muốn hợp thức hóa số tiền dự định bao cho cô gái nhưng một lần nữa cô gái lại lắc đầu từ chối:
- Bây giờ tôi không muốn! Anh không phải gượng ép làm gì.
- Tôi đi nhé.
- Cô đi đâu? Trời đang mưa.
- Tìm một chỗ yên tĩnh, suy nghĩ về cuộc đời mình.
- Thế thì cứ ngồi lại đây.
- Cũng được.
Họ ngồi bên cạnh nhau, mỗi người một hướng về một thế giới riêng tư của mình. Vũ trụ của anh thật mơ hồ nhưng quá sức bao la. Người ta vẫn mãi mãi trôi đi trong vũ trụ riêng tư của mình.
Bao giờ thôi mưa? Bao giờ cho những khoảng cách tinh thần được gần lại để con người có thể hiểu, cảm thông và dìu dắt nhau đi hết đoạn đường khổ ải.
Hết