Ngồi cạnh chị, những giọt nước mắt lăn dài trên má, tôi không biết nên nói gì để chị nguôi ngoai. Tôi quen chị gần 7 năm, có lẽ vì tin tưởng nên chị hay tâm sự những điều không thể nói với ai. Cuộc sống của chị không được êm đềm như người khác, 16 tuổi bỏ học theo một người đàn ông. Tôi biết chị đã rất khó khăn để kể những điều này nhưng có lẽ cuộc sống chị quá cô đơn và lạc lối nên trút hết tâm sự để vơi bớt những muộn phiền.
Tôi và chị quen nhau khi chị đã lập gia đình với một người đàn ông nghiện hút. Chị sinh cho anh ta một đứa con trai kháu khỉnh. Có lẽ họ đến với nhau như chỉ để nương tựa mà sống, rồi với những lời khuyên nơi bạn bè và gia đình, chồng chị đã quyết tâm đến trại cai nghiện. Sau hơn một năm anh trở về với tinh thần và sức khỏe khá tốt.
Mọi người đều mừng cho họ, cả tôi cũng cảm thấy thật vui và nhẹ nhõm. Thời gian này họ có vẻ rất hạnh phúc, đi đâu cũng có vợ con, chị hay chia sẻ với tôi bằng ánh mắt tươi tắn. Chị khoe hai người đã mở hàng ăn sáng, anh rất chăm chỉ khi dậy sớm hộ chị và ít khi cáu kỉnh. Tôi cho chị đã tìm được hạnh phúc cho mình.
Bẵng một thời gian chị gọi điện cho tôi bằng tiếng nấc: "Bây giờ chị phải làm thế nào hả em". Tôi hiểu chị đang rất đau khổ. Chồng chị “ngựa quen đường cũ”, cặp kè đứa con gái kém anh ta nửa số tuổi, họ ôm nhau đi qua mặt chị như chị chỉ là cái bóng vô hình. Dĩ nhiên chị đau khổ, dù anh ta không ra gì nhưng cũng là chồng, là bố của con trai chị.
Chị nhắn tin cho đứa con gái 15 tuổi: "Chị khuyên em nên suy nghĩ kỹ, em vẫn còn trẻ lắm không nên làm những chuyện như vậy. Rồi em sẽ phải hối hận khi yêu anh ta đấy. Chị không muốn chửi đánh gì, chỉ khuyên em đừng vì tình yêu bồng bột mà hỏng cuộc đời". Hôm đấy chị bị anh ta đánh thâm tím mặt mày, túm tóc, đập đầu chị vào tường và phải đi viện cấp cứu.
Chị nhìn qua cửa sổ với ánh mắt vô hồn. Giờ không biết phải làm sao cho đúng, chị biết không bao giờ thay đổi được con người đó. Giờ bỏ anh ta chị sẽ đi đâu. Có ai chấp nhận người con gái như chị nữa? Liệu có người đàn ông nào dang tay để đỡ mẹ con chị lúc này? Chị không còn nơi nào để nương tựa cũng như không còn mặt mũi nào để về với bố mẹ. Lúc chị cưới anh ta bố mẹ đã từ mặt còn gì.
Một thời gian khi anh ta đã chán làm con ngựa hoang, lại quay về nhà như chưa từng có gì xảy ra, lại nịnh nọt chị và ôm ấp hôm hít thằng con trai như thể rất yêu thương họ. Chị hiểu những giây phút ngắn ngủi này không được bao lâu, nhưng nhìn con cười khúc khích với bố chị lại không cầm được lòng. Giờ tiền không còn, chị đi làm thuê ở cửa hàng may, mỗi tháng 2 triệu đủ cho con ăn học.
Cũng may bố mẹ chồng đỡ cho tiền ăn uống hàng ngày, chị chỉ phải lo cho con. Một ngày anh ta nói với bố mẹ mình muốn làm ăn, yêu cầu ông bà phải cấp vốn. Hai ông bà già bán tín bán nghi nhưng thà đưa cho anh ta ít tiền còn hơn cứ 2-3 hôm lại có người đến đòi nợ. Vậy là cửa hàng cầm đồ được mở ra như bao người khác, giờ anh ta đã là ông chủ, chị đỡ phần vất vả.
Hôm nay chị gọi điện cho tôi bảo muốn nói chuyện và hẹn tôi tại quán cà phê gần nhà. Tôi bước vào quán thấy chị thu mình ở góc cuối, thấy tôi vào nước mắt chị trào ra, chưa kip lau dòng nước khác lại rơi tiếp. Chị nói chồng cờ bạc thua hết tiền bố mẹ cho, giờ nợ thêm nhiều chỗ khác. Hôm nào cũng có người đến đòi nợ và lãi. Chị tuyệt vọng, bố mẹ chồng kiệt quệ vì thằng con trai.
Tôi nhìn chị và không biết khuyên điều gì. Con trai sắp vào lớp một, gia đình giờ như không có nóc. Chị nói khẽ vào tai tôi giờ đã là một má mì, người bạn quen biết rủ chị đi vì kiếm được nhiều tiền mà không vất vả gì. Tôi gai người khi nghe chị nói, nhìn chị tim tôi thắt lại, sởn gai ốc khi nghe chị nhắc đến những câu chuyện mới làm. Chị nói: "Nhục lắm em à! Nhưng không làm nhà chị chết đói. Ngoài việc đấy chị làm được gì?".
Tôi hiểu những gì chị nói, đứa con gái hơn 20 tuổi đã có con và bỏ học từ lớp 10 như chị thì làm được gì giữa xã hội bon chen này. Tôi nhìn ra xa, ánh mắt mờ dần và không biết cuộc đời chị sẽ đi về đâu. Chị cười gượng nói với tôi: "Số chị nó thế rồi".
Ngọc Chi