![]() |
|
Họa sĩ Trần Hải Minh. |
- Ban đầu mọi người đều tưởng rằng gallery sẽ có tên “M”, nhưng bây giờ lại là “A”. Sự thay đổi này có ý nghĩa gì?
- Đúng vậy. Ý định của tôi ban đầu là M Gallery. Nơi đây, sẽ bày các tác phẩm của tôi và của một số họa sĩ thân quen khác. “M”, hiểu là “Minh” cũng được; hiểu là “Mẹ”, là “Mother” cũng được - không quan trọng. Vấn đề là phải giới thiệu được những tác phẩm tốt nhất có thể có. Tôi đã thay đổi ý định từ sự gặp gỡ vài người bạn mới. Họ là những người chuyện nghiệp. Có những ý tưởng mới được đề xuất, và tôi cảm thấy thú vị. “A = Avantgarde”. Vậy tại sao không là A Gallery được nhỉ! Tôi cảm thấy không cần phải giả vờ khiêm tốn
![]() |
|
Ở nơi rất sâu của màu xanh (200 cm X 300 cm) - tranh Trần Hải Minh trong triển lãm "A". |
- Thực tế những năm qua cho thấy họa sĩ mà đi làm gallery chỉ có thể thất bại, hoặc thất bại ở tư cách họa sĩ, hoặc thất bại ở tư cách chủ gallery, có khi là cả hai. Anh nghĩ sao?
- Tôi biết. Nhưng đó có phải là điều hiển nhiên không? Và phải chăng là không có cách gì để hóa giải? Tôi nghĩ, chúng ta cần phải phân biệt người chủ gallery với người điều hành. Có thể nói đơn giản: bất cứ ai cũng có thể làm chủ được, miễn là có khả năng đầu tư. Nhưng để điều hành thì phải là manager chuyên nghiệp. Tôi biết những thuận lợi và những giới hạn của mình. Tôi cũng có thể là một manager, nhưng tôi không muốn ôm đồm mọi thứ. Cần phải biết dừng lại đúng chỗ để người khác phát huy khả năng sáng tạo của mình. Tôi có một manager. Đó là người luôn luôn có ý tưởng mới và tôi tin tưởng.
- Khi mở gallery là hướng nghệ thuật về với công chúng. Điều này dường như đòi hỏi chủ gallery phải có những thỏa hiệp nhất định. Mà sự thỏa hiệp nào cũng đều rất trái với tinh thần avantgarde. Như vậy, anh phải làm thế nào để vừa duy trì được sự tồn tại của gallery, vừa vẫn là một họa sĩ “avantgarde”?
| Trần Hải Minh sinh năm 1962, tại Hà Nội. Sau 1 năm học ở Đại học Mỹ thuật Hà Nội (1984-1985), anh được chọn du học ở Đức và tốt nghiệp Đại học nghệ thuật Berlin (1986-1992). Từ 1992 đến nay, anh là họa sĩ tự do, và đã viết khá nhiều bài về mỹ thuật. |
- Không có công chúng nghệ thuật nói chung. Tranh “Bờ Hồ” có công chúng của nó. “Hiểm hóc” như tranh trừu tượng cũng có công chúng của nó. Nói chung, mỗi họa sĩ đều có công chúng của riêng mình. Tôi cảm thấy không cần phải băn khoăn về điều này. Hơn nữa, cũng cần phải thấy rằng, công chúng nghệ thuật không phải là cái gì “nhất thành bất biến”. Nghĩ như vậy là duy tâm. Công chúng nghệ thuật sẽ thay đổi khi họ có cơ hội tiếp xúc với nghệ thật nhiều hơn, được hướng dẫn tốt hơn. Khi tin vào điều này, chúng ta sẽ thấy sự thỏa hiệp là không cần thiết. Chúng ta chỉ cần sự kiên trì.
- Từ ý tưởng đến hiện thực là chặng đường dài. Cho đến giờ, chúng ta mới chỉ nói chuyện với nhau về những ý tưởng. Anh có thể cho biết, làm cách nào để những ý tưởng này trở thành hiện thực?
- Ý anh là làm thế nào để vừa duy trì được sự tồn tại của gallery, vừa vẫn hướng đến “avantgarde” đúng không? Tôi nghĩ, toàn bộ vấn đề của một gallery chuyên nghiệp là phải tìm ra được, đến được với các thành phần công chúng “đồng thanh đồng khí” với mình. Bằng kinh nghiệm của mình, tôi tin là được. Quan trọng là cách thức. Cách thức này, chúng tôi đã bàn bạc. Nhưng điều đó chưa cần thiết phải nói ra lúc này. Sự khác nhau giữa một gallery chuyên nghiệp với một gallery không chuyên nghiệp chính là mức độ ý thức khác nhau về phương pháp và có phương pháp đúng.
Ký ức ngọn đồi (120 cm x 100 cm) - tranh của Trần Hải Minh.
- Quay lại việc thành lập gallery. Cứ cho rằng anh chỉ là nhà đầu tư, nhưng dứt khoát nó cũng sẽ phân tán đầu óc anh. Anh có sợ rằng nó sẽ đánh cắp mất một khoảng không gian tự do nào đó vốn rất cần thiết cho con người sáng tạo trong anh không?

- Gallery là một đơn vị kinh doanh. Nhưng không phải vì vậy mà chỉ kinh doanh “nghệ thuật thương mại”. Ở Việt Nam, rất tiếc, hầu hết các gallery chỉ dừng lại ở mức mua bán cái dễ bán, cái thời thượng, thường không khích lệ nghệ thuật. Trong khi đó, chúng ta có những nghệ sĩ thực sự tài năng và khát khao cái mới, nhưng không, hay quá ít gallery quan tâm đến họ một cách thích đáng. Tôi muốn làm công việc bổ khuyến đó. Tôi nghĩ, đó là món nợ tôi phải trả cho xã hội. Tôi làm gallery, là làm bằng cái con người công dân trong mình. Nếu như chỉ để giới thiệu tác phẩm của mình, tôi không cần mở gallery riêng. Lâu nay, tôi vẫn làm việc với một số gallery ở Đức.
Nguyễn Hữu Hồng Minh thực hiện

