Nhảy sào là một nội dung trong bộ môn điền kinh cùng với ba môn khác là nhảy ba bước, nhảy cao và nhảy xa. Do nhảy sào đòi hỏi phải có dụng cụ, yêu cầu kỹ thuật, bảo đảm an toàn khắt khe nên môn này vẫn chưa được phổ biến tại nước ta. Trong kỹ thuật nhảy xà, bước chạy đà và giậm nhảy là hai bước quan trọng nhất.
Xét về mặt biến đổi năng lượng, bước chạy đà là bước tích trữ năng lượng cho cú nhảy dưới dạng động năng.
Đối với bước giậm nhảy, đòi hỏi kỹ thuật phức tạp để chuyển hóa động năng của giai đoạn nước rút và giậm nhảy -> thế năng đàn hồi của cây sào -> thế năng trọng trường ứng với mức xà vượt qua. Động tác kỹ thuật càng chuẩn, hiệu suất của quá trình chuyển hóa năng lượng càng cao.
Ví dụ: Giả sử tốc độ của một vận động viên nhảy sào nặng 80 kg khi chạy nước rút là 10 m/s, như vậy động năng là 4000 J. Để đạt được mức xà 6 m, ứng với mức thế năng trọng trường khoảng 4800 J thì theo định luật bảo toàn năng lượng, trong quá trình giậm nhảy cần bổ sung thêm ít nhất 800 J. Đó chính là thế năng đàn hồi của cơ chân, tay, khi giậm nhảy, nâng trọng tâm, đẩy sào...
Như vậy, nếu tốc độ chạy nước rút trước khi giậm nhảy càng lớn, động năng càng lớn thì sau đó có thể tạo ra thế năng trọng trường càng cao, mức xà vượt qua càng cao. Thế năng đàn hồi của cây sào chỉ đóng vai trò trung gian để biến động năng của giai đoạn nước rút và giậm nhảy thành thế năng trọng trường để vượt qua mức xà. Việc chọn sào nhảy thường phải phù hợp với khối lượng của vận động viên để sào không bị gãy khi nhảy.