Tôi với vợ tìm hiểu nhau nhiều năm mới kết hôn, cả hai đều có công việc ổn định trong cơ quan nhà nước nhưng xa nhau, tôi làm ngoài thành phố còn vợ ở quê với bố mẹ tôi. Theo đánh giá của bạn bè thì vợ tôi là một người khéo léo, có học thức, xinh đẹp. Tôi yêu vợ và biết tính cô ấy rất nhường nhịn người khác. Lúc yêu nhau tôi không dẫn cô ấy về nhà nhiều, chỉ dẫn vài lần rồi đi đến hôn nhân. Về nhà ở với bố mẹ tôi, mặc dù chưa xảy ra mâu thuẫn gì và bố mẹ cũng không phàn nàn hay nói gì với tôi về vợ nhưng tính vợ hay để ý bố mẹ, sau đó nói với tôi rồi khóc một mình vì ấm ức và tủi thân. Về phần bố mẹ, tính các cụ cũng hơi khó, tôi là con ruột nên hiểu bố mẹ hơn ai hết và cũng hiểu bố mẹ quan tâm con cái nhiều quá đôi khi hơi xen vào đời tư của con.
Tôi đi làm xa, công việc bận rộn nên có tuần về tuần không, hoặc có về cũng về trong ngày rồi lại đi. Quả thực lâu ngày về, bố rủ uống bia say nên tôi đi ngủ và ngủ dậy lại đi luôn, không có thời gian hỏi han vợ. Thế thôi mà vợ cũng khóc rồi bảo tôi lần sau đừng về nữa, về chỉ uống rượu rồi ngủ. Tôi nghĩ lâu ngày về nhà bố con vui vẻ nên thế không sao, vậy mà vợ tôi cũng cáu rồi khóc (em chỉ khóc lúc có 2 vợ chồng thôi, trước mặt bố mẹ không bao giờ em thể hiện). Đợt năm ngoái nhà có giỗ, nhà tôi làm cỗ mời các anh chị em đến nhà ăn cơm. Vợ tôi bầu được 8 tuần, do chạy đi chạy lại và rửa bát (một mình em rửa, tôi không có ở đó; mẹ tôi ngồi nói chuyện với chị gái và chơi với cháu nên không ai đỡ em) có lẽ chạy đi chạy lại nên rửa xong em bị sảy thai. Em nằm trên giường khóc và nhắn tin cho tôi, cũng không gọi cho ai. Nhưng lúc đó tôi đang mải tiếp khách nên về ngó vợ rồi lại đi luôn, không quan tâm em. Tôi đưa em đi đến bác sĩ, trong lòng rất buồn và thương em. Tôi ân hận vì đã không quan tâm vợ. Từ hôm đó em khóc rất nhiều, cộng thêm tôi không có nhà, đêm nào em cũng gọi điện than thở rằng ở nhà với bố mẹ em tủi thân, khóc suốt.
Công việc của tôi áp lực, cộng thêm vợ như vậy nên rất đau đầu, mà em chỉ ca cẩm với tôi thôi, trước mặt bố mẹ tôi em vẫn ngoan ngoãn lễ phép và không có chuyện gì cả. Về phần bố mẹ, tính bố thích sĩ diện nên bữa ăn nào cũng dạy em phải thế này thế kia. Mẹ thường không hay trò chuyện với em, nếu em có làm sai chuyện gì cũng không nói năng gì. Em bảo ở như vậy em sợ, không có ai bảo vệ em. Nhưng tôi nghĩ, lấy chồng thì phải chấp nhận, phải theo nề nếp nhà chồng, hơi tý kêu ca cũng không được. Hai vợ chồng tôi độc lập về kinh tế, lương em thấp hơn lương tôi nhưng tháng nào cũng giữ được nguyên lương của mình và tự lo được tiền ăn, tiền tiêu của bản thân. Tiền của tôi thì vợ chồng bỏ ra tiết kiệm. Em làm đồ handmade rồi bán online, bố mẹ tôi thấy em bán hàng bảo tôi hãy khuyên em, không có lại vi phạm pháp luật (sợ em bán ma túy).
Tính em tiết kiệm, buổi sáng đi làm hôm thì ăn cái bánh 5 nghìn, hôm không ăn. Em bảo buổi sáng tôi đã ăn một bát phở 35 nghìn mà em lại ăn như vậy nữa thì lấy tiền đâu ra, nguyên ăn sáng đã tốn cả trăm bạc rồi. Thế nên em ăn gì cũng xong, anh đừng lo. Em ở chung với bố mẹ thì bữa sáng tự lo, còn em cũng đỡ tiền ăn để ăn cùng bố mẹ tôi. Nếu thấy gì đẹp em hay mua cho tôi, cho mẹ tôi. Tôi nói mua cho bố mẹ em thì em bảo tiếc tiền lắm, bố mẹ em còn khỏe, chưa cần đến mình. Có hôm muốn rủ vợ đi ăn ngoài, vợ cũng bảo tốn tiền, ăn ở nhà thôi là được rồi.
Vài tháng sau vợ tôi có bầu trở lại, em xin tôi giấu bố mẹ ra ngoài ở riêng kiêng 3 tháng đầu (chúng tôi nói là xin nghỉ việc không lương, thỉnh thoảng về cơ quan, nói em ra ở với tôi, thực tế là em ra ở trọ một mình và tự chăm lo cho mình). Từ khi em có bầu và không ở cùng bố mẹ tôi, bố mẹ cũng chỉ gọi cho tôi mà không gọi cho em, không quan tâm em. Em gọi hỏi thăm thì bố mẹ trả lời cho có thôi chứ không tình cảm gì. Mẹ không hỏi tôi về em, cũng không cho vợ chồng tôi cái gì dù một quả trứng gà để em tẩm bổ (mẹ em thương con gái nên hay gửi đồ ăn). Cũng từ khi em ra ở riêng, chúng tôi không còn to tiếng, không thấy em kêu ca gì nữa, em vẫn gọi về hỏi han bố mẹ tôi, vẫn mua đồ cho mẹ tôi. Em vẫn đi làm (cách nhà tôi 5km, nhưng bố mẹ tôi không biết), vẫn tự lo tiền nhà, tiền ăn và bỏ ra lương hàng tháng cất vào tài khoản chung. Tôi vẫn ít về, mỗi lần về hai vợ chồng lại đèo nhau về nhà nội, em không hay về ngoại. Em bảo bị sẩy một lần, không muốn đi về ngoại xa, cách khoảng 30km.
Vợ sắp sinh, tôi bảo chọn bệnh viện tốt cho em, em bảo sinh ở quê cũng được, đỡ tốn tiền, để tiền đó Tết còn biếu bố mẹ. Em sinh ở quê có bảo hiểm nên cũng đỡ hơn, nhà em nghèo nên tính tiết kiệm từ bé, chi tiêu gì cũng phải tính toán hợp lý. Nhiều lúc nghĩ yêu nhau như vậy nhưng chính tôi cũng chưa hiểu hết được em.
Luân