Tôi 29 tuổi, vừa lấy được hơn một năm. Trước đây tôi cũng từng có rất nhiều bạn gái nhưng tình cảm không sâu. Vợ tôi 28 tuổi, vốn là dân văn nhưng khô khan và ít nói bậc nhất. Cô ấy không dịu dàng như những cô gái trước đây tôi từng qua lại, không những thế còn cực kỳ cá tính.
Tôi quen cô ấy từ hồi còn sinh viên, ngày xưa tôi từng rất ấn tượng với cô gái chuyên mặc quần rách, thẳng tính nhưng luôn hết mình trong những cuộc chơi của đám sinh viên. Cô ấy dễ dàng kết giao với người khác nên có rất nhiều bạn bè, vì thế có không ít kẻ thầm thương trộm nhớ, trong đó có tôi.
Tuy nhiên, sau hai năm theo đuổi nàng mệt mỏi, tôi vẫn chẳng thể nhận được một cái gật đầu, không một lần được cô ấy nhận lời mời đi uống cà phê. Tôi bị cô ấy hắt hủi tuyệt đối trong khi trước đó tôi chưa từng bị con gái từ chối. Vì thế tôi quyết tâm không theo đuổi nữa, xem như là mối tình đơn phương mà bản thân chẳng thể nào đạt được. Ngày ấy, tôi 21 tuổi.
Thời gian sau đó, tôi lần lượt trải qua rất nhiều lần thay đổi người yêu nhưng những mối quan hệ ấy đều chấm dứt nhanh chóng. Bẵng đi 5 năm, tôi ra trường đi làm như bao thanh niên khác. Tôi nghĩ rằng mình đã quên được cô gái ngày xưa nhưng thực tế lại không đơn giản vậy, mặc dù dặn mình phải quên nhưng tôi vẫn không thể bỏ được thói quen ra vào trang cá nhân của cô ấy chỉ để nhìn một cái rồi đi ra. Nhờ vậy mà tôi biết cô ấy vẫn chưa nhận lời yêu ai.
Sau đó, tôi tình cờ gặp lại cô ấy trong một quán cà phê (thực ra là tôi đọc được phần bình luận hẹn nhau đi uống nước của cô ấy và một người bạn). Tôi lấy hết can đảm để đi tới nói chuyện. Cô ấy vẫn lãnh đạm, lạnh lùng như ngày đó.
Gặp lại mối tình đơn phương một thuở, tôi biết mình vẫn yêu người con gái ấy, vì thế tôi quyết tâm theo đuổi cho dù bị nàng xua như xua vịt. Tuy nhiên, sau một năm chai lì, tôi cũng nhận được cái gật đầu của cô ấy.
Trong thời gian yêu nhau, cô ấy không bao giờ cho tôi vượt quá giới hạn. Thật khó tin một cô gái đã 27 tuổi mà vẫn còn giữ cái quan điểm "tôn thờ đêm tân hôn". Tôi dù yêu nhưng vẫn không mấy tin một cô gái cá tính, thoáng trong giao tiếp lại có thể giữ được mình sau bao năm như vậy. Cho dù tình huống ấy đã xảy ra, tôi vẫn chấp nhận miễn là cô ấy ở bên tôi.
Tuy nhiên, dù tôi có muốn thế nào, cô ấy vẫn chẳng cho tôi đụng vào người. Điều ấy khiến tôi hết sức căng thẳng và buồn phiền, tôi cho rằng chỉ có tôi yêu cô ấy hết mình, còn cô ấy vẫn lạnh băng từ đầu tới cuối. Tôi quyết định sẽ cưới cô ấy cho bằng được, sau đó sẽ hành hạ cô ấy vì những bất công và đau khổ đã gây ra cho tôi trong suốt thời gian theo đuổi và yêu.
Gần cuối năm ngoái, tôi ngỏ lời cầu hôn. Thật bất ngờ là cô ấy đồng ý mà không cần suy nghĩ. Tôi tự nhủ: "Rồi anh sẽ cho em nếm trải đau khổ mà em bắt anh chịu đựng lâu nay". Tuy nhiên trong đêm tân hôn, tôi không nhẫn tâm nhìn cô ấy chịu đựng sự đau đớn trong lần đầu tiên quan hệ. Cô ấy khó nhọc trong từng động tác, thậm chí đã khóc rất nhiều vì quá đau đớn. Tôi vừa hạnh phúc, vừa yêu thương vợ mình vô hạn. Tôi ôm cô ấy vào lòng mà vỗ về, an ủi, suy nghĩ sẽ hành hạ cô ấy trước khi cưới chợt tan biến như bong bóng xà phòng.
Từ sau khi cưới, tôi chỉ nghĩ về vợ, mỗi lần lên công ty tôi đều nhớ cô ấy, chưa hết giờ đã mong về nhà, dù vợ không có thói quen nói nhiều nhưng tôi vẫn hạnh phúc khi thấy cô ấy chịu khó vào bếp, vì tôi mà phải bỏ rất nhiều sở thích. Bởi vậy chỉ cần vợ buột miệng nói muốn đi chơi hay cần gì, tôi đáp ứng ngay lập tức.
Bố mẹ tôi còn yêu quý vợ hơn cả con trai. Mẹ tôi và vợ mỗi lần hẹn nhau đi siêu thị là y như rằng vác cả đống chén bát và thực phẩm về. Cô ấy học nấu nướng bên nhà mẹ tôi những ngày nghỉ, sau đó về tập tành nấu cho chồng ăn. Khỏi phải nói tôi vui đến thế nào, bõ công tôi yêu đơn phương và theo đuổi cô ấy suốt bao năm, chính xác là hơn 7 năm dù có ngắt quãng.
Vợ không những phải đi làm giống tôi mà còn lo chu tất việc nhà, sợ cô ấy vất vả, tôi thậm chí còn làm giúp việc nhà, nấu ăn, phơi phóng áo quần, mẹ tôi cũng ngạc nhiên khi biết quý tử làm những việc này. Mẹ không trách mà còn rất vui.
Đến giờ tôi cũng không biết vì sao vợ lại đồng ý yêu và lấy tôi, dù tôi có hỏi thế nào cô ấy cũng chỉ lắc đầu không nói. Mấy hôm trước, cô ấy lần đầu đề nghị hai vợ chồng ra ngoài ăn, cô ấy nói muốn ăn ở một nhà hàng ngon nhất, tôi chạy thật nhanh về đưa vợ đi. Thì ra vợ muốn thông báo việc tôi sắp làm cha, tôi suýt nữa hét thật lớn ngay giữa nhà hàng nếu không bị vợ bịt miệng.
Đến giờ phút này, tôi chưa từng một lần thực hiện được suy nghĩ lấy cô ấy để hành hạ, mà ngược lại, tôi giống như một tên đầy tớ trung thành nhìn từng sắc mặt vợ để đoán những điều cô ấy nghĩ. Tuy vậy, tôi vẫn thấy mình là kẻ hạnh phúc nhất thế gian.
Tôi biết nếu đọc được,tcô ấy sẽ trách tôi vì sao lại viết những lời này lên báo, bởi cô ấy là người kín đáo, ít nói và không thích công khai đời tư của mình cho ai biết. Chắc chắn tôi sẽ phải xin lỗi rất nhiều và phải làm đủ chiêu trò để vợ không giận hờn. Thế nhưng, tôi vẫn muốn cho cô ấy biết là tôi yêu vợ nhiều như thế.