Đã theo dõi và đọc báo một thời gian khá lâu, hôm nay tôi viết bài để tìm một người anh mất liên lạc khoảng 12 năm nay.
Hồi đó, tôi là cô sinh viên năm nhất của trường Đại học sư phạm Huế, ở nhà người quen trên đường Yết Kiêu, thành phố Huế. Lần đầu tiên tôi gặp anh vào khoảng tháng 12 năm 2005. Lúc đó anh đang là sinh viên năm 4 của trường Đại học Kinh tế quốc dân, khoa quản trị kinh doanh hay kế toán thì tôi không nhớ chính xác. Lúc đó anh cùng một người bạn vào Huế đi thực tế một tuần. Trong tuần đó, hai người ở nhờ nhà người quen của tôi. Anh là người Hà Nội, tôi cũng chưa biết họ của anh vì chưa có cơ hội hỏi. Trong thời gian một tuần ở Huế, tôi có cơ hội cùng anh đi ăn những món đặc sản Huế như ốc Nam Giao, chè Hẻm, cùng anh đi chùa Từ Hiếu.
Ấn tượng trong tôi về anh là một người thẳng thắn, lịch thiệp, thân thiện. Dù thời gian nói chuyện giữa chúng tôi không nhiều vì anh có công việc của mình, nhưng tôi rất quý mến anh. Lúc anh quay lại Hà Nội, tôi có mua hai cuốn sách hạt giống tâm hồn tặng anh và bạn của anh. Sau đó anh gọi điện thoại cho tôi một hai lần để trò chuyện và hỏi thăm sức khỏe. Tết năm ấy, tôi về nhà, giáp Tết có gọi điện thoại hỏi thăm anh một lần.
Một năm sau, anh vào Huế công tác, tôi không nhớ chính xác là tháng 10 hay tháng 11 năm 2006. Hôm đó là buổi trưa, tôi đang nấu ăn thì đột nhiên anh và bạn cùng vào nhà người quen của tôi. Tôi bất ngờ tới nỗi tim đập loạn lên, không tin vào mắt mình, thực sự rất vui và cảm động. Anh vẫn nhớ tới tôi khi có dịp ghé Huế, tới thăm tôi như một người anh. Tôi và anh không nói chuyện nhiều vì tôi xấu hổ, chỉ dám hỏi anh vài câu và nói chuyện với người bạn gái đi cùng anh. Đôi khi nghĩ lại vẫn thấy tiếc vì không thể nói chuyện với anh nhiều hơn. Sau đó giữa anh và tôi không có bất cứ liên lạc nào. Ngày ấy tôi chưa có điện thoại di động, anh không hỏi và tôi cũng không gọi cho anh. Trong thâm tâm tôi luôn quý mến anh như một người anh lớn, chưa từng nghĩ đến chuyện có tình cảm với anh.
Lần cuối cùng tôi nói chuyện với anh là tháng 11 năm 2007, vào đợt lụt lịch sử ở Huế. Ngày thứ 2 khi nước vẫn còn ngập cao, anh đột nhiên gọi điện thoại cho tôi hỏi thăm tình hình và dặn tôi giữ gìn sức khỏe. Năm đó, tôi đã có điện thoại di động, anh gọi về nhà tôi để xin số. Lúc ấy tôi nhớ anh nói đang sống và làm việc tại TP HCM. Sau đó tôi mất liên lạc với anh hoàn toàn. Sau này vài lần tôi có gọi nhưng hình như anh đã đổi số điện thoại.
Gần 14 năm qua đi nhưng khi viết những dòng này, cảm xúc và ấn tượng của tôi về anh vẫn rõ ràng như ngày hôm đó. "Nếu anh đọc được bài này của em, em thực sự muốn anh biết rằng trong tuổi thanh xuân của mình, anh là một người anh lớn mà em vô cùng quý trọng. Cảm ơn anh vì đã quan tâm, quý mến em như em gái bằng tất cả sự chân thành nhất của mình. Em cũng luôn hy vọng anh và gia đình luôn khỏe mạnh, bình an và hạnh phúc. Em thực sự muốn gặp lại anh và gia đình anh một lần. Thời gian đã trôi quá nhanh phải không anh? Chúng ta đều đã trưởng thành, có cuộc sống riêng. Em hiện là một cô giáo, cuộc sống rất bình dị nhưng vui vẻ. Nếu không thể gặp lại anh thì đó là sự nuối tiếc của em".
Cảm ơn mọi người đã đọc bài của tôi.
Chi
Gọi điện cho biên tập viên theo số 09 6658 1270, để đăng tải chia sẻ của bạn trên Tâm sự.