Chung cư này ở ngay thủ đô Bangkok, Thái Lan, đã gắn bó với biết bao thế hệ du học sinh Việt Nam tại Thái Lan.
Còn nhớ ngày đầu tiên đến nhận phòng, tôi cảm nhận nơi đây là một tòa nhà cũ và bãi xe ôtô chật kín các lối đi, nên không hiểu rằng chuyện phòng cháy chữa cháy ở đây thực sự thế nào? Tòa nhà được xây từ 1987, đến nay đã trải qua vài lần tu sửa nhưng hệ thống chữa cháy vẫn còn rất sơ sài. Thiết bị cơ bản như chuông báo cháy cũng như đèn chỉ lối thoát (exit) không có. Đèn khẩn cấp thì được bố trí thưa, một số cái không hoạt động.
2h sáng ngày 3/4, phòng tủ điện tầng kỹ thuật tầng 7 nơi tôi đang ở chập điện và phát hỏa. Chỉ trong vòng 10 phút, khói đã lan tỏa ra khắp tầng, bốc lên tầng 8 và ảnh hưởng đến tầng 6. Lửa tiếp tục cháy lan xuống các phòng tủ điện kỹ thuật bên dưới và nhanh chóng tỏa khói khắp tòa nhà.
(Xem thêm: Chung cư Sài Gòn 20 tầng bị cháy: Hệ thống cứu hỏa không hoạt động?)
Khói thông qua các hành lang bay và phủ kín tòa nhà chung cư kế bên. Tôi nghe rất nhiều âm thanh la hét bằng tiếng Thái nên rất nhiều anh chị em người Việt không hiểu để có phải ứng kịp thời. Hầu hết chúng tôi đều bị động trong việc chạy thoát thân vì không nghĩ tòa nhà bị cháy, chỉ nghĩ là cãi nhau của hàng xóm.
Sau 20 phút, tôi bắt đầu nghe tiếng xe cứu hỏa và cứu thương. Vì tòa nhà nằm sâu trong đường 18 với chiều ngang hẹp không cho phép xe tiếp cận hiện trường, nên công tác cứu hộ gặp rất nhiều khó khăn. Rất nhiều xe bơm loại nhỏ của lực lượng PCCC được đưa đến để bơm nước từ các trụ cứu hỏa và thậm chí là nước cống để hỗ trợ dập lửa.
Tôi quyết định không hòa vào dòng người đang la hét hoặc chạy ra hành lang đầy khói đen đặc quánh mùi khét của sự cố điện mà ở lại trong phòng, áp dụng một số phương pháp tôi biết về an toàn và thoát hiểm để xử lý trong trường hợp cháy và cầm cự chờ cứu hộ đến. Tôi thấm ướt đẫm các loại quần áo, vải vóc trong phòng để quấn vào người và bịt các vị trí có khả năng bị khói lùa vào. Tôi quan sát từ phía ban công, lắng nghe âm thanh từ khắp nơi vọng về và luôn giữ trạng thái tinh thần vững vàng với mục tiêu “còn thở là con sống”.
(Xem thêm: Vì sao tập huấn PCCC chung cư buổi đầu có 90 người, buổi thứ ba chỉ còn 10 người?)
Chỉ trong vòng 20 phút sau khi xảy ra sự cháy, các đơn vị PCCC, quân đội, cảnh sát ở Thái Lan đã hành động rất nhanh và kịp thời. Mặc dù rất nhiều người đã thoát ra nhưng ở các lầu cao như tôi, vẫn còn nhiều người kẹt lại vì sức nóng và khói phủ dày đặc các hành lang thoát hiểm. Họ kiểm soát từng tầng, không còn ai sót mới lên tầng tiếp theo. Mặc dù qua điện thoại, tôi đã nhờ bạn bè báo là tôi ở phòng 745 tầng 7 nhưng tất cả đều phải làm đúng theo quy trình cứu hộ từ dưới lên trên theo nguyên tắc từng phòng, từng tầng một.
Đến 7h sáng thì toàn bộ đám cháy được khống chế hoàn toàn. Tôi và biết bao các bạn du học sinh khác vẫn chưa hết bàng hoàng và mệt mỏi sau vụ cháy. Nhưng điều cảm thấy xúc động là tình cảm, sự quan tâm của người dân sống quanh đây. Một số quán ăn ngay dưới chung cư đã nấu cháo, mua sữa, mua nước và mang cơm cho chúng tôi ăn sau khi thoát ra từ cửa tử. Một số được người dân cho giày dép và quần áo vì vội chạy thoát thân mà không kịp mang theo.
Điều khiến tôi bất ngờ nhất là cách các lực lượng chức năng bên này phối hợp làm việc rất nhịp nhàng. Họ rất nhanh chóng thiết lập các bàn làm việc tạm để xử lý tình hình, nước uống được cấp phát kịp thời và thậm chí là bồn nước lớn được xe chở tới liên tục. Lực lượng hỗ trợ là quân đội, cảnh sát đều xuất hiện. Các lực lượng cứu trợ khẩn cấp cũng có mặt để hướng dẫn khai báo và cung cấp nhu yếu phẩm, chỗ ở tạm thời cho chúng tôi. Quầy khai báo của lực lượng cảnh sát cũng được đặt ngay sân sau tòa nhà Bộ Năng lượng.
(Xem thêm: Chỉ một phút thôi - làm ơn hãy nhường đường cho xe cứu hỏa)
Quầy y tế cũng được lập ngay sát cửa chính của tòa nhà. Tất cả đều rất khẩn trương và bố trí phù hợp, có sự liên kết giữa các lực lượng với nhau để hướng dẫn người dân tốt nhất có thể. Trường Chulalongkorn nơi rất nhiều du học sinh chúng tôi đang theo học cũng cử cán bộ đến theo dõi và hỗ trợ chúng tôi chỗ ở trong Ký túc xá trong khi chờ tìm nơi ở mới. Nhiều đoàn lãnh đạo cấp cao xuất hiện ngay trong sáng để động viên người dân và thông báo với báo chí. Tất cả đều rất chuyên nghiệp, kịp thời và đậm tính nhân văn.
Chỉ trước đó hơn 10 ngày, vụ cháy ở chung cư Carina ở quận 8 (TP HCM) đã gây tử vong cho 13 người và hàng chục người khác bị thương. Đọc báo chí, tôi thấy mình may mắn hơn những cư dân Carina ở Việt Nam phải ở lay lắt ngoài vỉa hè, những gương mặt thất thần ngồi bên lề đường. Trong khi cư dân của Carina sau nhiều ngày phải bức xúc đòi gặp Chủ đầu tư thì ở trên đất Thái, chỉ trong khoảng 10 tiếng sau vụ cháy, chúng tôi được lập tức được thông báo ngày gặp mặt các bên liên quan để bàn về phương án đền bù và hướng hỗ trợ những người có liên quan phối hợp giải quyết. Dù là một chung cư cũ, người dân ở đây vẫn mua bảo hiểm tài sản. Do vậy, chúng tôi cũng rất nhanh chóng được hẹn lịch nhận tiền bồi thường hỗ trợ qua ngân hàng.
(Xem thêm: Cầu thang bộ chung cư bị cháy: Lối thoát hiểm hay cửa tử?)
Đây là vụ cháy chung cư mà các bạn du học sinh tại Thái Lan khẳng định rằng hệ thống báo cháy đã không hoạt động. Máy móc thiết bị có thể hư, có thể cũ và dẫn đến sự cố, đó là điều khó tránh khỏi. Nhưng bằng cách nào những nạn nhân của vụ cháy chung cư ở Bangkok như chúng tôi lại có cảm giác được hỗ trợ ấm áp và kịp thời từ cộng đồng nhiều như vậy.
Đó phải chăng là ý thức cộng đồng và sự phối hợp để giải quyết các vấn đề giữa con người với nhau đã giúp chúng tôi tiếp tục có niềm tin vào các lực lượng cứu hộ và người dân nơi đây. Đôi khi trong những tình huống khẩn cấp, bạn chỉ có thể lựa chọn giữa niềm tin để phối hợp cùng nhau, hay sự hoài nghi để tự thoát bằng cách riêng của mình, dẫu nó cũng đầy sự nguy hiểm.
Chia sẻ ý kiến của bạn tại đây.