Tôi 32 tuổi, ba mất khi tôi còn rất nhỏ. Một mình mẹ nuôi 2 anh em khôn lớn, chịu đủ khổ cực của chốn nhân gian để mong 2 con thành người mà không phải chịu áp lực nào của xã hội. Tôi thông minh, học giỏi nhưng cũng chính có tài lại kèm tật nên sớm ăn chơi đua đòi và đã bao lần khiến cho mẹ phải điêu đứng. Năm tôi học hết cấp 3, biết chuyện yêu đương, tôi có quen cô bé kém 2 tuổi, xinh xắn nhỏ nhắn dễ thương. Vốn là "ông tướng" phá phách mà tôi đôi khi vẫn phải nhường nhịn và chịu nghe lời cô ấy, cuộc tình của chúng tôi trải qua bao thăng trầm, chia tay và hàn gắn trong ròng rã 6 năm trời, rồi xa cách khi tôi đi nghĩa vụ, xa cách khi cô ấy học đại học tại Hà Nội, xa cách khi cô ấy trở về nhà của mình, xa cách khi tôi có người con gái khác. Vậy mà, cuối cùng chúng tôi cũng nên vợ nên chồng vào một ngày kẹp giữa 2 cơn bão.
Con gái chúng tôi được sinh ra một năm sau đó trong niềm vui khôn kể của 2 bên gia đình, điều đó làm mẹ tôi vui nhất. Đứa con ngỗ nghịch ngày nào đã trưởng thành, là một người đàn ông trong gia đình, là người cha của cô con gái nhỏ. Từ ngày có con, tôi ngoan hơn rất nhiều, chăm chỉ làm việc nhà, bế con, ru con ngủ, bón con ăn, tắm cho con, chơi với con,... vì mẹ bé phải đi làm xa và rất sớm, mới đẻ được 4 tháng là cô ấy phải đi làm rồi, cơ quan cách nhà tận 25km đường đồi núi. Thương vợ, tôi đã dạy vợ học lái ô tô, vì chúng tôi đã có xe riêng trước đó một năm. Tôi may mắn biên chế tại một trường học cách nhà chưa tới một km, nhường xe cho vợ đi làm xa.
Vợ chồng tôi chăm chỉ làm ăn, mở một cửa hàng quần áo để kiếm thêm thu nhập, con gái cứ thế lớn dần trong tình yêu của cả 2 bên gia đình và bố mẹ. Ơn trời, trộm mụ, cháu khoẻ mạnh và xinh xắn, giống cha như đúc. Hàng ngày cứ đi làm về là tôi dành hết thời gian để chơi với con, ngoài ra phụ giúp gia đình vợ những việc nặng. Con gái được hơn 8 tháng tuổi, thương vợ đi làm xa nên tôi đã chuyển vào ở nhà mẹ vợ để tiện việc đi làm và vợ đỡ vất vả, với lại từ nhà vợ ra nhà tôi ngoài thành phố mất có 30 phút đi xe. Khi vào ở rể, tôi cũng chịu nhiều tai tiếng nhưng nhẫn nhịn và chứng minh cho mọi người thấy ở rể không có gì khó và không có gì sai.
Nhận ra điều đó, ba mẹ vợ cố gắng chiều con rể hết mức, tạo điều kiện cho tôi mọi việc. Trong 2 năm đầu chưa có biến cố lớn, mẹ vợ cũng giúp đỡ vợ chồng tôi việc chăm sóc bé. Ngược lại, tôi cũng chăm lo cho gia đình vợ và đặc biệt là bố vợ bị bệnh nan y từ lâu. Có lẽ tôi sẽ kể tiếp cho bạn nghe phần 2 vào lần sau bởi lần này tôi viết trên điện thoại nên khó viết. Các bạn chờ phần 2 nhé, nhất là cánh mày râu, tôi có rất nhiều điều để khuyên và học hỏi từ các bạn đấy.
Duy