Tôi cảm thấy mình quá ngốc nghếch, ở tuổi 27, bạn bè đều lập gia đình và sinh em bé hết rồi, còn mình tôi vẫn độc thân, một cuộc tình vắt vai cũng không có. Tôi không cao, cũng không đẹp nên không ai để ý là đúng rồi. Thời buổi giờ họ chỉ thích đẹp thôi. Tôi hiểu được điều đó nên có những lúc xác định cứ một mình vậy thôi. Rồi một lần gọi lộn số điện thoại, tôi vô tình quen người bạn. Hồi đó tôi 21 tuổi, chuẩn bị tốt nghiệp cao đẳng, cũng không còn bé bỏng hay ngây ngô nữa rồi. Chẳng hiểu sao hồi đó tự nhiên lại hàng ngày nhắn tin với một người mà tôi không hề quen biết, hình như có gì tôi cũng kể cho anh ta nghe. Anh ta ngang với tuổi tôi thôi, đi lính nhưng là quản giáo trại giam nên cũng ít khi ra ngoài, tôi nghĩ anh cũng còn độc thân như mình vậy.
Rồi tôi cảm thấy một thứ tình cảm thật lạ. Lần đầu có người chia sẻ với mình, mà lại là bạn khác giới, anh là công an nên tôi tin tưởng. Tôi cứ nhắn tin liên tục với anh, được một thời gian chúng tôi nói lời yêu nhau dù chưa hề gặp mặt. Mãi sau ra trường tôi mới mua được điện thoại chụp hình rồi gửi hình qua cho anh ta xem. Anh ta không đẹp nhưng ăn nói rất sâu sắc, không ngọt ngào nhưng lại làm tôi có cảm tình. Anh ta cũng kể về gia đình, rồi ước nguyện của gia đình là giúp anh chạy việc ra ngoài Bắc để gần bố mẹ. Quen nhau chỉ qua nhắn tin hỏi thăm và gặp nhau một lần duy nhất ở Sài Gòn khi anh đi công tác, chúng tôi nghĩ đã đến lúc nên chấm dứt vì dù sao cũng không thể bên anh được, kẻ Nam người Bắc xa xôi cách biệt. Lúc ấy tôi cũng buồn lắm. Tôi vẫn lại tiếp tục đi học, đi làm và chẳng nghĩ là quen ai nữa cả. Anh từng nói với tôi sẽ chẳng bao giờ quên tôi, là anh rất yêu tôi, thế mà tôi lại tin.
Từ 2014 đến 2016 chúng tôi không liên lạc nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn tìm lên mạng coi anh sống ra sao, có vẻ vẫn độc thân. Đầu năm 2017 tôi thấy anh up hình bạn gái lên, cô gái rất đẹp, lại cũng công tác cùng đơn vị. Tôi tự nhiên thấy buồn quá. Phải chăng là tôi quá ích kỷ, ảo mà thật, tự nhiên cảm giác thật hụt hẫng, vì có số điện thoại của nhau nên mạng xã hội cũng tự update bạn bè. Tôi nhắn tin hỏi thăm anh dạo này thế nào? Anh gửi lại cho tôi một bài hát, anh nói vẫn cô đơn, chờ tôi. Nhiều khi yếu lòng tôi cũng không còn phân biệt nổi lý trí và tình cảm nữa. Tôi nói là sao anh có người yêu mới rồi mà còn nói vẫn cô đơn, anh nói vì cô ấy không chung thủy nên anh chia tay rồi. Tôi cũng không hiểu tại sao lúc ấy lại tin anh đến vậy.
Tôi lại muốn anh hàng ngày hỏi thăm tôi như hồi xưa, có người mỗi sáng thức dậy hỏi thăm, mỗi đêm đi ngủ có ai đó chúc tôi ngủ ngon. Tôi chỉ mong muốn có vậy là đủ rồi. Anh nói phải mất cả đời mới có thể quên được tôi, vì tôi là người luôn quan tâm tới anh, hiểu anh. Tôi rất tin anh và nghĩ mọi điều anh nói đều là sự thật, khi mình chân thành thì người ta sẽ chân thành với mình. Sắp sinh nhật anh, tôi suy nghĩ tặng anh một món quà nhỏ và ý nghĩa. Thế rồi tôi chợt nhói đau một ngày anh im lặng, một sự im lặng đáng sợ. Giờ tôi đã hiểu anh rồi, tôi chỉ là người thế chỗ mà thôi, là người lúc anh buồn để buôn chuyện cho đỡ nhớ nhà. Noel này anh viết trên trang cá nhân là: "Đưa em yêu về nhà" (đưa người yêu của anh). Tôi lặng người, suy ngẫm, đừng tin cái gì là ảo ảnh. Tôi mong nỗi đau trong mình cũng chỉ tóm gọn lại như câu chuyện này, để mỗi đêm tôi có thể ngủ ngon và không suy ngẫm về sự ngu ngốc của mình nữa.
Hiền
Độc giả gọi điện chia sẻ tâm sự với biên tập viên theo số 02473002222 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính)