Tôi sinh ra trong một gia đình gia giáo, hiện đại, được nuôi ăn học đầy đủ và sống trong tình yêu thương vô bờ bến của bố mẹ. Có một số yếu điểm về sức khỏe nên cuộc sống của tôi lận đận, luôn là nỗi lo của bố mẹ. Có lần bố động viên chỉ cần tôi mỉm cười là cả nhà thấy hạnh phúc.
Tôi và anh quen rồi lấy nhau rất nhanh, hầu như không có thời gian tìm hiểu, cũng chưa có tình cảm. Tôi lấy chồng chỉ đơn giản vì anh ấy hiền lành, sống phúc hậu, thương người, quan trọng hơn là để bố mẹ yên tâm về mình. Vì thế tôi lấy anh chẳng cần tiêu chí gì, miễn anh tốt là được. Giờ về chung nhà tôi mới bắt đầu phát hiện ra một số điều, ngoài xã hội anh vô cùng nhiệt tình và chăm chỉ, luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người trong bất cứ hoàn cảnh toàn nào. Trong túi anh có 10 nghìn anh có thể cho đi 5 nghìn nếu gặp người khó khăn tật nguyền. Đối với phụ nữ, anh rất galăng, sẵn sàng giúp họ mà không cần nhận được yêu cầu. Tôi biết bản chất của anh sẽ chẳng bao giờ thay đổi được, tôi không đồng tình cũng không phản đối, nghĩ đó là sự sĩ diện.
Ngoài xã hội là thế nhưng về nhà anh hoàn toàn khác. Anh không biết lo liệu và mua sắm bất cứ một vật dụng gì trong nhà. Anh bị mất bàn chải đánh răng hoặc khăn mặt sẽ dùng chung với tôi chứ không có ý định mua. Lấy nhau gần một năm nhưng tôi chưa bao giờ thấy anh tự giác ý thức được việc nhà bẩn phải lấy chổi quét hay đêm đến rồi cần phải mang quần áo khô vào. Mọi thứ anh phó thác cho tôi hết. Khi tôi nói ra chỉ luôn nhận được câu trả lời: "Đàn ông làm việc lớn, việc nhà là của phụ nữ". Với tôi vài công việc nhà thật nhẹ nhàng, nấu cơm rửa bát lau nhà chỉ 30 phút là xong bởi chúng tôi còn vợ chồng son, tuần cũng chỉ ăn cơm cùng nhau đôi ba bữa. Tôi giải thích rất nhiều, chỉ muốn anh chia sẻ để tăng tình cảm gia đình và trách nhiệm của mỗi người. Vậy mà hình như anh không thể hiểu được điều tôi muốn nói.
Về tình cảm, tôi thấy anh thương tôi vì anh là người tốt, sống nhân đức, không tệ nạn gì ngoài chơi lôtô mỗi ngày. Đặc biệt anh rất thương người, chưa bao giờ biết đánh phụ nữ, có điều tư tưởng của anh lạ lắm. Tôi cảm thấy anh luôn đặt bố mẹ, anh em, thậm chí cả bạn bè lên trên tôi. Anh nghĩ những người đó sẽ vĩnh viễn theo anh, còn vợ thì không có người này sẽ lấy người khác. Có lần vợ chồng cãi nhau anh tự tin nói chia tay anh dễ dàng lấy cô vợ trẻ đẹp khác, còn tôi việc đó sẽ khó khăn hơn.
Anh làm gì hình như cũng không nghĩ cho tôi. Nhà có đồ gì ăn được anh luôn có ý định đem cho. Có lần vợ chồng về quê ngoại, bà cho một ít gạo nếp ngon, vài hôm sau anh đem hết xuống cho anh trai chị dâu. Có lần bà ngoại ở quê lên mang ít nem chua, về đến nhà anh đã chia hết cho người khác. Rồi vài bắp ngô bà lặn lội từ quê ra chơi mang cho, tôi luộc sẵn ra để sáng hôm sau ăn sáng thế mà ngủ dậy đã mất tăm. Điều tôi trách không phải vì anh đem cho mà tôi thấy anh chưa bao giờ nghĩ đến tôi, hỏi xem tôi có muốn ăn không. Nếu thật sự biết quan tâm anh sẽ để phần cho tôi một ít hoặc hỏi ý kiến vợ trước khi mang cho.
Giờ đây tôi nhận ra vợ chồng có hai quan điểm và tư duy trái ngược, tầm hiểu biết cũng ở những đẳng cấp khác nhau nhưng cùng đi trên một con thuyền và sắp trở thành những người cha người mẹ. Tôi lo lắng nhất là suy nghĩ và tình cảm của mình đang thay đổi theo hướng không tích cực. Từ sâu trong lòng, tôi hiểu anh thương tôi, yêu tôi, những chỉ là cách thể hiện và tư tưởng của anh có vấn đề. Tôi chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản và tình cảm để bố mẹ thấy vui vẻ, tôi lo sợ khi con ra đời mọi thứ sẽ thay đổi. Thêm những khó khăn, gánh nặng về kinh tế khiến cuộc sống xáo trộn, không biết gia đình này sẽ đi về đâu.
Hân
Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02873008899 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính). Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.