Khi viết bài tâm sự này, có lẽ tôi đang rơi vào trạng thái trầm cảm vì không tìm được lối thoát. Ở lứa tuổi 26, tôi không than phiền về chuyện tình cảm, vì quan điểm của tôi là tập trung nhiều vào sự nghiệp và gia đình, chưa dành nhiều thời gian cho tình cảm. Có lẽ do tính cách ít nói, sống nội tâm, chuyện gì cũng tự tìm tòi, lắng nghe, tự giải quyết một mình. Tôi vốn không thích ồn ào, thị phi của xã hội.
Có những ngày mở mắt thức dậy đi làm, là con trai nhưng tôi phải rơi nước mắt vì một ngày đối với nhân viên văn phòng như tôi quá dài. Tôi rời khỏi nhà khi con đường đi làm hàng ngày chưa có nhiều nhà mở cửa và trở về lúc đồng hồ báo 21 giờ, có khi là 22 giờ. Ngày qua ngày đều giống nhau, tôi tự nhủ mình phải xong việc sớm để về nhà, dành thời gian nghỉ ngơi nhưng không được. Tôi vẫn hay nói đùa với bạn thân rằng nhìn nhân viên văn phòng mặc đẹp vậy chứ phải làm hơn cả công nhân lao động phổ thông. Tôi sợ cái gọi là không có tâm trong công việc, vì lúc nào cũng đúng giờ đứng lên đi về và đến một lúc nào đó mình bất ngờ bị đuổi việc.
Trong quá khứ, tôi từng bị ám ảnh, khi ra trường vào làm một công ty mà hơn một năm, bất kể ngày nào cũng bị trưởng phòng khủng bố về tinh thần. Có nhiều lúc, tôi từng có ý nghĩ thay đổi môi trường nhưng sợ thay đổi thì mức lương thấp, lại phải bắt đầu từ đầu, nhưng có nhiều lời khuyên rằng tôi còn quá trẻ, nên thay đổi. Nếu thay đổi, liệu mai mốt tôi có chán môi trường cũ và tiếp tục tìm môi trường khác nữa không? Những căn bệnh mà bây giờ tôi mắc phải là trầm cảm, đau dạ dày, mất ngủ trầm trọng. Tôi không biết nên làm gì tiếp theo?
Nhân
Gọi điện cho biên tập viên theo số 09 6658 1270, để đăng tải chia sẻ của bạn trên Tâm sự.