From: Việt
To: tamsu@vnexpress.net
Sent: Thursday, September 28, 2006 2:35 PM
Subject: Xin hay giup toi tim ra cho sai
Tôi là một bạn đọc của báo điện tử, thích đọc mục Tâm sự. Xin các bạn thử nghe câu chuyện của tôi và cho tôi biết đâu là nguyên nhân sự tan vỡ cuộc tình (7 năm). Do tôi chủ quan hay do sự cám dỗ cuộc đời?
Năm nay tôi 28 tuổi, là trai nghèo dưới tỉnh (Đăk Lăk) lên Sài Gòn học. Cô ấy 25 tuổi cũng dưới tỉnh (Tiền Giang) lên Sài Gòn học. Chúng tôi quen nhau thật tình cờ. Khi tôi dọn về gần trường công nghệ thực phẩm (tôi học ĐH khoa học tự nhiên ở quận 5) để ở cùng anh trai, thì tôi đã gặp em và yêu em từ đó.
Sau ba tháng hè, ngày 20/9 năm đó trời mưa mịt mù, em đã nhận lời yêu tôi. Cũng ngày 20/9 năm nay, em cũng nói lời chia tay tôi. Trời cũng mưa liên tục, không biết trời có trêu tôi không nữa.
Nói thật, ai tiếp xúc với em đều có cảm tình trước sự xinh đẹp và cách nói chuyện khôn khéo và giọng nói ngọt ngào của em. Ai cũng khen em nên tôi càng hãnh diện về em. Và từ đó, tôi đã yêu em và quá chiều em.
Em đến với tôi khi em còn đang học, còn tôi lúc đó mới tốt nghiệp. Sau đó 3 tháng, tôi đi làm cho một công ty nước ngoài (lương lúc đó tương đối cao). Khi em đến với tôi, em không đòi hỏi gì, nhưng tôi đã hứa khi nào đi làm anh sẽ lo cho em tất cả. Tôi đã thực hiện điều đó.
Cho tới khi em đi thực tập, rồi em tốt nghiệp, chúng tôi đã tới với nhau và đã quan hệ. Một năm sau em có thai, khi em báo cho tôi biết, tôi rất là mừng khi biết mình sắp làm cha (nếu gặp người khác tôi không biết có dám nhận như tôi không, tôi không hề bỏ chạy). Tôi đã bảo em về nói với gia đình, tôi sẽ cưới em. Nhưng em không chịu vì em sợ cha mẹ em nghe tin này giận mà chết. Tôi đành ngậm ngùi chở em đi bỏ đứa con mà tình yêu ấp ủ lâu ngày mới có. Nhiều đêm tôi và em khóc thầm cho đứa con của chúng tôi.
Tôi đã lo lắng chăm sóc em tới khi em xin được việc làm. Từ đây mà tình yêu tôi tan vỡ khi em gặp người giám đốc. Ông này năm nay 45-50 tuổi, có vợ con.
Người ta thường nói ăn nhiều sẽ nhàm chán, muốn tìm mới bỏ cũ. Với mọi người như thế nào tôi không biết, nhưng riêng tôi thì không làm được điều đó vì tình yêu tôi dành cho em là thật lòng. Càng nghĩ về những thời gian trước, tôi càng thương yêu em hơn. Đặc biệt là khi em bỏ đứa bé thì tôi càng không thể bỏ em được. Những lúc ái ân, em đều thủ thỉ bên tai tôi vừa khóc vừa nói: "Anh đừng bao giờ bỏ em nhé". Tôi chưa bao giờ phản bội em. Tôi đều tâm sự với em nếu có người thương tôi, tặng tôi hình hay quà, tôi đều cho em biết tất cả và chỉ nói rằng đó là tình yêu đơn phương của người ta thôi. Em hỏi tôi có chán em không, tôi nói anh quen em 7 năm, ăn nằm như vợ chồng đến giờ em hỏi câu đó sao. Em chỉ cười và ôm hôn tôi thôi. Tôi không giấu em một điều gì, để bây giờ tôi phải chịu sự phản bội của em.
Sau 6 năm sống với nhau như vợ chồng không biết tôi đã làm gì em buồn không? Nhưng những lần ân ái bên nhau, em không nói gì, chỉ cười và nói rằng em rất hạnh phúc khi ở bên tôi và cảm ơn trời đã ban tặng cho em người yêu như anh.
Tôi thật là ngây ngô khi em hỏi: Nếu có người cho nhà, cho xe, cho điện thoại, cho đi học Anh văn (về phục vụ cho công ty), cho đi du học (về phục vụ cho công ty) thì anh nghĩ gì? Tôi hỏi em, người ta có điều kiện gì không? Em nói không. Các bạn có tin không, tôi thì không. Em nói là tôi không tin em sao, tôi nói tin em nhưng không tin người đó. Tôi đã tin vào em khi em từ chối 2 người đàn ông, một là kỹ sư làm cùng trong công ty, một là đối tác ở bên công ty tin học. Em đã từ chối họ (không biết lúc đó em yêu tôi có thật lòng không hay em chỉ so sánh 2 người đó với tôi và thấy tôi vẫn hơn 2 người đó nên em đã từ chối họ). Bây giờ, em mới tìm đúng người trong mộng.
Những năm tháng em sống với tôi không biết có giả dối không, khi em nằm bên tôi tôi không biết em có nghĩ tới người đó không nữa. Tôi thật là khờ khi bị người ta cắm sừng từ lâu mà tôi không biết.
Cách đây 2 tháng, tôi thấy em có hiện tượng lạ hay lén lút sau lưng tôi nhắn tin, nhưng tôi không can thiệp và cho đó là chuyện cá nhân của em. Sống bên nhau vẫn tôn trọng quyên tự do mỗi người nên tôi không xen vào chuyện em nhắn tin cho ai. Tôi đã tình cờ đọc được tin nhắn của em, mà người nhắn lại là giám đốc của em mà hồi trước khi mới vào làm em gọi người ta bằng chú, bây giờ em gọi người ta bằng anh và lưu số điện thoại với tên “my darling”. Tôi đã giận và nói em có giải thích gì không? Em không giải thích.
Tôi đã bỏ về. Một tuần sau, tôi lên để nói chuyện. Em đã hẹn với người đó đi chơi, tới 7h tối mới về. Dẫu biết rằng tôi đang đợi em ở nhà. Tôi nói em có giải thích không, em chỉ cười và nói không có gì giải thích. Tôi đã làm căng là nói lời chia tay và lấy tất cả hình của 2 đứa chụp lúc đi chơi ở Vũng tàu và ở nơi khác nữa. Tôi đã xé vài tấm hình trước mặt em để dằn mặt em, để buộc em nói ra. Nhưng em chỉ khóc, chứ không nói gì. Tôi không biết em khóc vì cuộc tình đổ vỡ hay là vui mừng khi được giải thoát để đến với người đó.
Sau 3 ngày, tôi quay lại vì nghĩ mình sai, chắc đã hiểu sai về em. Tôi đến để xin lỗi và lau nước mắt cho em, mong em tha thứ. Nhưng tôi bị sốc khi em hẹn người đó trước mặt tôi và đuổi tôi về. Tôi không về. Tôi đã đứng dưới mưa ở trong tối để thấy mặt người đó. Ông trời không phụ lòng người, tôi đã gặp và đi theo họ tới nhà hàng. Tôi ngồi sau lưng họ. Tôi sốc nặng khi người đàn ông đó đã có vợ và đáng tuổi cha chú lại là sếp của em.
Tôi đã khuyên nhưng em nói đã đón nhận tình cảm của người ta rồi. Em mượn cớ nói tôi đã nói chia tay trước và đã xúc phạm tới em (tôi nói như thế này: "Chị thì bắt cá, thằng em lại nuôi cá"). Các bạn thấy tôi nói câu này có bị lỗi gì không? Tôi nói với em mình đã quên tất cả những giây phút ái ân bên nhau rồi sao, quên luôn đứa con mà anh và em đều khóc hằng đêm sao. Em trả lời đã cho vào dĩ vãng. Em đã đón nhận tình cảm của người ta và nói rằng người đó tuyệt với hơn tôi, tốt hơn tôi. Kinh nghiệm người có vợ bao giờ cũng hơn, tôi đành ngậm ngùi nhìn em đi với người đó.
Khi tôi phát hiện tình yêu sắp đỗ vỡ, tôi bắt đầu tìm hiểu vấn đề này qua các bạn cô ấy. Tôi thật sự buồn khi họ lại giấu tôi tất cả từ chuyện người đó tấn công khi nào và cô ấy tâm sự với bạn của cô ấy là đợi người đó ly dị vợ con rồi họ tiến tới với nhau. Tôi hoàn toàn suy sụp khi nghe được tin đó. Tại tôi quá chủ quan khi tin bạn cô ấy cũng như tin em vì tôi nghĩ tình cảm tôi dành cho em chắc em đã biết, cũng như tình nghĩa sống như vợ chồng bấy lâu chắc không thể bỏ nhau. Nhưng tôi đã lầm các bạn ạ. Tiền bạc vật chất nó đã thắng.
Tôi đã làm tất cả để giữ em lại từ cứng có, mềm có, năn nỉ có, nói chung là không được. Sau cùng, tôi đã dùng một hạ sách là tôi thử em trong lúc nguy hiểm nhất thì em gọi ai: cha mẹ? anh chị? ông trời? hay là tôi. Các bạn có nghĩ ra là cô ấy kêu ai không?
Tôi ôm em và hôn em, ghì chặt vào người để cho em hiểu là tôi không muốn mất em nhưng vô ích. Cô ấy đã vùng vẫy và kêu lên: "Anh ơi cứu em” đến 2 lần như vậy bên tai tôi và bò tới lấy điện thoại để gọi. Tim tôi như vỡ nát, tôi đã không giữ nỗi bình tĩnh nên đã lấy điện thoại đập trước mặt em. Em rơi lệ không phải vì tôi mà vì cái điện thoại (không biết là của chị hay của sếp mua nữa) và tát tôi. Tôi không kìm nổi mình đã tát em lại một cái.
Khi ra đi, tôi cũng buồn nhưng vẫn khuyên nhủ em là nhớ ép cho được người đó ly dị vợ con để cho em một danh phận, đừng để suốt đòi mang tiếng là vợ hờ, không danh không phận, phá hoại người khác.
Nếu giữa anh và em có gì sai xin hãy tha thứ cho nhau. Chúc em hạnh phúc bên người yêu mới. Nếu em đọc được tâm sự của anh, đừng quên anh khi em đám cưới.
Bây giờ tôi rất đau khổ nhưng tôi cũng phải vượt qua thôi. Nhưng câu chuyện của tôi muốn kể cho các bạn nghe là khi chia tay rồi tôi vẫn chưa thể tin nổi con người sao thay đổi nhanh thế.
Chia sẻ gửi về Tamsu@VnExpress.net (Xin gõ có dấu, gửi file kèm).