Không còn ai bên cạnh để tâm sự nỗi lòng, tôi đã bỏ đi được một thời gian, không giấy tờ tùy thân, không tiền bạc, chỉ xin viết lên đây đôi dòng tâm sự cho nhẹ bớt sự đau khổ đang giằng xé hàng ngày. Tôi sinh ra và lớn lên trong gia đình nghèo, cố gắng học xong rồi đi làm với hy vọng có cuộc sống tốt hơn, mọi thứ dần ổn định nhưng tôi lỡ sa đà vào chơi bời, tuy không nhiều nhưng cũng là một vết nhơ. Tôi gặp em, hai người yêu nhau rồi cưới khi trong tay không có gì. Em rất xinh, gia đình gia giáo nhưng chấp nhận lấy tôi mặc dù biết quá khứ không tốt của tôi. Cưới xong chúng tôi thuê nhà ở, có lẽ đây là thời gian tôi cảm thấy hạnh phúc nhất trong đời vì từ bỏ hẳn những thói hư tật xấu và thuốc lá, có điều vẫn giữ thói quen nhậu nhẹt, rồi mọi thứ bắt nguồn từ đây.
Con gái chào đời, vợ chồng tôi chuyển về nhà ngoại ở, ông bà ngoại và mọi người rất tốt nhưng tôi luôn sĩ diện và cảm thấy ngột ngạt vì cách sống của mình quá nhiều khác biệt. Cố gắng thêm 2 năm, vợ chồng vay mượn thêm mua được căn chung cư, mọi chuyện tưởng êm đẹp nhưng không, trong một vài lần rượu chè bị bạn rủ rê tôi lại lao vào lô đề, đến mức không nhận ra mình đã mất đi những gì. Giờ nghĩ lại tôi thấy ghê sợ bản thân, nhiều lúc đi vay tiền phải nói dối hết lý do này lý do nọ, gia đình đã đứng ra cứu giúp, khuyên can nhưng tôi vẫn mắc vào đến 3 lần. Tôi vay xã hội đen này nọ và mọi chuyện vỡ lở. Có ông anh đứng ra giúp cho vay tiền trả nợ nhưng tôi ra đi mà chưa chào được một tiếng.
Điều gì đến cũng phải đến, tôi không chịu được áp lực vì mất hết danh dự và không muốn tiếp tục gây ra thêm sai lầm nữa, nhưng cái giá đang phải trả quá đắt, gia đình nhỏ tan vỡ, con gái và vợ tôi đang sống bên nhà ngoại. Một mình sống giữa nơi đất khách tôi thấy cay đắng và day dứt, hàng đêm nhớ con không tài nào ngủ nổi. Tôi không dùng điện thoại nên nhiều lúc ra bưu điện định gọi cho vợ con nhưng không đủ can đảm để nghe tiếng con nói. Tôi coi đây là hình phạt lớn nhất cho mình vì đã bất hiếu với cha mẹ, bất nhân bất nghĩa với vợ con. Giờ dù công việc vất vả từ sáng tới nửa đêm với mức lương bằng 1/4 lương cũ nhưng tôi chấp nhận, khát khao làm lại từ đầu, dù tôi đã 33 tuổi. Tôi tin vào số phận, nếu vợ chồng còn duyên nợ sẽ còn gặp lại, có thể rất nhiều khó khăn nhưng tôi quyết phải quay về.
"Con thành thật xin lỗi bố mẹ, vì con mà bố mẹ chịu khổ nhiều quá. Con bất hiếu quá". Vợ đọc được bài này thì cho anh thành thật xin lỗi vì đã đối xử không tốt và không biết trân trọng tình yêu của em. Anh hối hận vì làm em khóc quá nhiều, anh bất nghĩa.
Bố xin lỗi con gái bé nhỏ, bố yêu và nhớ con rất nhiều. Ngay trong lúc ngủ bố cũng mơ thấy con. Chưa một giây phút nào bố ngừng nhớ con, bố sẽ phải cố gắng rất nhiều để được về bên con trong thời gian ngắn nhất. Bố xin lỗi.
Tôi viết mấy dòng tâm sự cho nhẹ lòng, anh em nào đang chơi lô đề và sắp chơi hãy dừng lại vì cái giá phải trả không đếm được bằng tiền, khổ nhất là mất niềm tim của mọi người. Cảm ơn VnExpress vì đây là nơi duy nhất hiện tại tôi có thể chia sẻ nỗi lòng mình.
Huỳnh