Tôi sinh ra trong một gia đình đông anh chị em, nhà tôi là hộ nghèo bền vững. Ở làng tôi có tổng cộng 6 ông cai thầu xây dựng không biết mặt chữ, hay nhận làm được các công trình cấp huyện trở lên. Họ ăn nên làm ra nên giàu rất nhanh. Người học hết đại học không xin được việc thì ở quê đi làm kế toán riêng cho các ông cai thầu.
Tôi học hành chẳng đến nơi đến chốn vì nhà nghèo, ngoại hình không đẹp trai, chiều cao khiêm tốn. Bố mẹ tôi trời cho lộc nên sinh nhiều con trai, đất đai lại không có, chỉ đủ cho một anh ở, còn ai muốn có đất riêng và nhà riêng thì tự thân vận động.
Tôi cũng chẳng trách gì bố mẹ, luôn cảm ơn họ vì đã sinh ra mình trong hoàn cảnh vô cùng khó khăn để tôi luôn cố gắng vượt lên chính mình. Các anh lớn lấy vợ, bố mẹ khuyến khích đi lập nghiệp ở vùng kinh tế mới chứ không ở chung nhà với ông bà, sợ đất đai không có rồi hoàn cảnh khó khăn nên sẽ nảy sinh nhiều việc không tốt. Ai có lòng thì tết đến xuân về biếu bố mẹ một vài đồng, ai không có thì thôi, bố mẹ tôi cũng chẳng bao giờ hỏi tiền của các con.
Tầm 18-20 tuổi tôi đã muốn cưới vợ nhưng không tự tin về hoàn cảnh nên nghĩ mình phải làm thật nhiều tiền để mua đất mới cưới (ở quê tôi nhà nào có đất hỏi vợ rất dễ). Tôi càng làm càng bất lực vì phải gánh nhiều khoản cho bố mẹ, nào là tiền thuế ruộng đất, tiền cưới xin, đủ các loại tiền. Ngày công đi làm không thấm vào đâu so với tiền phải chi ra, vì thế bao năm đi làm tôi chẳng dư đồng nào. Năm tôi 30 tuổi tôi vẫn còn là thanh niên độc thân vui tính, cô đơn nhưng không buồn. Tôi thường tìm vui qua lời ca tiếng hát bolero. Một hôm đi ăn cưới đứa bạn, tôi lên hát tặng một bài. Hát xong tôi xuống ghế ngồi thì em ngồi kế bên lại gần khen hát hay. Tôi cảm ơn và xin em số điện thoại tán gẫu cho vui thôi chứ không có định yêu thương gì cả.
Em có ngoại hình đẹp, cao 1m65, nụ cười tươi như hoa đồng tiền. Tôi thấp hơn em 2cm, hơn em 5 tuổi. Trình độ học vấn của em là đại học. Sau 6 tháng quen nhau, một hôm tôi nói vui: "Nếu em lấy anh làm chồng thì số em đến già mới sướng còn số em sướng trước thì không thuộc về anh". Không ngờ câu nói của tôi đã làm rung động trái tim em. Em nói không sợ khổ, chỉ sợ giàu mà không hạnh phúc. Sau lần nói chuyện đó, chúng tôi vẫn gặp nhau tâm sự nhưng càng ngày tôi càng ít gặp em hơn, sợ lỡ yêu rồi làm sao cưới được em.
Ai đâu ngờ, càng xa lánh em lại càng nhắn tin hẹn hò với tôi nhiều hơn. Tôi muốn dứt khoát nên nói thẳng với em: "Anh không có gì cả, đến tiền cưới vợ anh cũng không, nào dám mơ chi. Số anh khổ rồi, thà mình anh khổ còn hơn để người mình yêu thương phải khổ cùng thì tội lắm".
Em ngắt lời tôi, bảo chỉ cần người đàn ông yêu thương vợ con hết lòng, còn nghèo hay giàu là do vợ chồng bảo ban nhau làm ăn, chứ giàu theo kiểu của cải cha mẹ để lại em không thích. Người đàn ông em thích phải là mẫu người biết yêu thương vợ con, biết làm ăn kinh tế nếu anh thật lòng yêu em thì nói với bố mẹ đến thưa chuyện. Bố mẹ cũng chỉ mong em lấy được người chồng hiền lành, chịu khó làm ăn thôi, không nhất thiết phải môn đăng hộ đối đâu.
Nghe em nói thế lòng tôi như nhặt được vàng, vui hơn trúng số, có điều tôi vẫn tỏ ra bình tĩnh và bảo để suy nghĩ thêm, trước mắt phải làm gì để có đủ tiền cưới vợ rồi mới tính được. Sau buổi tối hẹn hò hôm đó, sáng hôm sau tôi gom chút vốn liếng còn lại đi theo mấy anh em cùng xã sang Lào bán đồ nhựa. Tôi đi mà không nói với em câu nào, em buồn lắm. Ba tháng ở bên Lào tôi cũng kiếm được chút tiền nên muốn về thăm quê vài ngày rồi lại đi tiếp. Ai ngờ lần về thăm quê em biết được nên quyết định đi theo tôi sang Lào để buôn bán cùng. Em nói với bố mẹ là không thích làm kế toán nữa, muốn tự kinh doanh, bên Lào đang là mảnh đất hứa nên muốn qua đó để thử sức.
Bố mẹ em không muốn nhưng trong xã tôi 60% dân sang Lào làm ăn nên ông bà cũng gật đầu chiều theo ý con gái. Một năm xa quê, chúng tôi thuê cửa hàng buôn bán chung, ăn chung nhưng ở riêng, tiền nong em quản lý. Hết năm về tổng kết có dư tiền cưới vợ mà vẫn còn vốn nên em bắt tôi đến nhà để ra mắt bố mẹ. Ngày đầu tiên ra mắt, bố mẹ vợ tương lai rất ưng nên gật đầu gả luôn.
Năm 5 chung sống cùng nhau, vợ tôi sinh được hai bé gái, vợ muốn có thêm thằng cu còn tôi thì "gái hay trai chỉ hai là đủ". Kinh tế hiện tại của chúng tôi tạm ổn, cuộc sống vợ chồng nhiều lúc cũng có cãi vã nhưng xong rồi thôi, không giận nhau được lâu. Mỗi lần tôi nhìn vào đôi môi có nụ cười nở tươi như hoa đồng tiền cả vợ là lòng lại không thể nào giận được lâu.
Qua câu chuyện này, tôi rất cảm ơn bố mẹ vợ đã sinh ra cho mình một người phụ nữ không ngại khó khăn gian khổ, cùng tôi vượt lên để làm giàu. Thế mới thấy, nghèo như tôi đâu muốn lấy vợ nhưng khi duyên đến khó tránh được lắm.
Thịnh
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc