Tôi 17 tuổi, học trường công. Từ nhỏ đến lớn tôi sống với mẹ, với gia đình bên ngoại, bố mất từ rất lâu rồi. Mẹ là người phụ nữ trẻ đẹp, giỏi giang nhưng tính gia trưởng, nóng nảy và có chút độc tài. Tôi rất thiệt thòi và áp lực vì mẹ hay la mắng, áp đặt mọi việc, chưa bao giờ thấu hiểu tôi. Mỗi khi làm sai việc gì mẹ dùng những lời nói làm tổn thương đến tinh thần tôi, khiến tôi tự ái. Mẹ còn hay đem khuyết điểm của tôi để nói xấu những người thân còn lại trong nhà, hay đem nói cho hàng xóm khiến tôi bất lực. Khi tôi làm đúng, làm tốt việc gì đó mẹ lại không công nhận, không động viên.
Suốt nhiều năm đi học tôi hay bị bạn bè trong lớp tẩy chay, coi như vô hình mặc dù rất tốt với các bạn, không bao giờ chơi xấu ai cả. Có lần tôi bị bắt nạt, nói xấu sau lưng một cách oan ức dù không trò chuyện hay làm thân với ai trong lớp. Thầy cô đánh giá tôi rất hiền. Suốt 17 năm qua tôi không có ai là bạn thân, luôn phải làm mọi thứ một mình, không ai giúp đỡ. Tôi thấy mình thua kém người khác rất nhiều, nghĩ sao cuộc sống này toàn là những điều bất công. Tôi thật sự rất buồn, cô đơn, cảm giác như không ai thích và cần mình.
Từ khi lên cấp hai tới giờ tôi có dấu hiệu mệt mỏi trong người, hay thức khuya, ngủ nhiều, ăn không kiểm soát, nhạy cảm. Ai đó nói gì là tôi hay suy nghĩ lung tung, ngủ hay gặp ác mộng, mơ mình bị rượt đuổi, bị đánh hay bị rơi từ trên cao xuống. Suốt mười mấy năm nay tôi sống khá khép mình, ít giao tiếp và luôn có cảm xúc tiêu cực, hay suy nghĩ lung tung, hay để ý đến chuyện người khác nghĩ gì về mình. Tôi chẳng thể sống nổi với cuộc sống này nữa nhưng lại sợ chết. Chẳng biết có ai cùng cảnh ngộ với mình không.
Mong ai đó từng trải qua hoàn cảnh này hãy cho tôi lời khuyên, tôi cần một người nào đó giúp đỡ vượt qua những khó khăn này. Chân thành cảm ơn.
Dung
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc