Tôi 17 tuổi, là một học sinh giỏi, thậm chí luôn ở trong tốp đầu của khối. Lẽ ra điều đó có thể giúp tôi tự tin nhưng bản thân lại không ổn tí nào. Tôi mắc chứng bệnh sợ người khác nhìn. Không biết từ bao giờ nỗi sợ ấy lại len lỏi trong người tôi, tôi đã sống chung với nó thời gian dài.
Căn bệnh quái gở ấy khiến tôi luôn lo sợ khi đứng trước mặt nhiều người hoặc trong một tình huống nào đó mà người khác có thể nhìn thấy những hoạt động của mình, cho dù đó là những hoạt động đơn giản nhất. Tôi biết đó là suy nghĩ ngớ ngẩn, mình không phải ngôi sao để người khác luôn chú ý. Tôi biết thật ra chẳng ai thèm quan tâm tới những việc làm của tôi đâu, luôn cố trấn an mình bằng suy nghĩ đó nhưng đã thất bại. Tôi vẫn có một ảo giác rằng mọi người đang nhìn chằm chằm vào từng hành động của mình. Tôi đã cố chịu đựng nó, rất mệt mỏi.
Chứng bệnh ấy ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của tôi, nó còn kéo theo hàng loạt vấn đề khác. Tôi luôn rơi vào trạng thái lúng túng một cách không cần thiết khi có ai đó nhìn mình. Chưa bao giờ tôi thể hiện tốt công việc của mình trước đám đông dù thừa khả năng làm điều đó. Những tình huống trước con mắt nhìn của nhiều người là một cực hình đối với tôi, dù đó chỉ là những việc đơn giản như đi đứng trước mặt mọi người. Mỗi ngày trôi qua với tôi là địa ngục, vì thế tôi luôn muốn ở một mình, những lúc đó tôi thấy bình yên. Nếu có ai đó vô tình bước vào không gian riêng tư của tôi, tôi sẽ nổi cáu ngay.
Tôi là trẻ mồ côi từ nhỏ nên chẳng có ai thực sự tin tưởng để tôi có thể nói ra những vấn đề mình mắc phải. Tôi đang sống với bà ngoại nhưng khoảng cách giữa hai thế hệ quá lớn, không thể nói ra điều này với bà. Đã có lần tôi tâm sự với cậu bạn thân nhưng cậu ấy cũng chẳng thể hiểu được vấn đề tôi đang mắc. Tôi thực sự không biết phải làm thế nào nữa, thấy bản thân thật vô dụng, chắc tôi mắc chứng bệnh trầm cảm. Tôi không còn tha thiết gì với việc học tập dù kỳ thi đại học đang đến gần. Có lúc tôi muốn tự tử, suy nghĩ rất nhiều về cái chết đến nỗi nó ám ảnh tôi trong thời gian dài.
Là đứa trẻ mồ côi, nếu một ngày nào đó chết đi cũng không còn gì vướng bận với tôi nữa. Tôi sẽ không dễ dàng chọn cái chết vì còn nhiều hoài bão trong tương lai nhưng nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, có lẽ một này không xa tôi sẽ tự tử. Hy vọng qua bài viết này sẽ có nhiều người đồng cảm và đưa ra những lời khuyên chân thành nhất với tôi. Xin cảm ơn.
Thuận
Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02873008899 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính). Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.