Xin chào quý độc giả. Tôi là tác giả bài viết "Có nên ở Iraq để đợi gặp bạn trai". Tôi viết lên đây để chia sẻ câu chuyện của mình một cách trọn vẹn nhất. Ngày thứ 7 ở lại Iraq, cơn sốt vẫn chưa buông tha tôi. Buổi sáng, tôi đến khu vực cảng để gặp vài người theo tàu từ giàn khoan trở về (anh nhiếp ảnh báo cho tôi vì nghe nói có tàu về). Tôi chạy ra với hy vọng có thể gặp lại người yêu, nhưng trong số người về không có anh. Tôi thấy bản thân thật buồn cười và có phần hơi điên khùng. Tôi không gọi về cho người thân vì sợ họ lo lắng. Bạn bè tôi khi biết chuyện, có người chửi mắng, người thì an ủi động viên, tôi nghĩ đó là một sự khích lệ rất lớn.
Sau một ngày dò la xung quanh, tôi quay về nhà nghỉ mà anh nhiếp ảnh thuê giúp. Tôi vừa định đi ngủ thì chủ nhà nghỉ lên báo có người cần gặp. Tôi không nghĩ đó là anh cho tới khi người đàn ông tôi yêu bằng xương bằng thịt đứng trước mặt mình. Anh vẫn mập mạp nhưng đôi mắt xanh lơ ấy buồn vô hạn. Tôi không nhớ đã trải qua đêm đó thế nào, chỉ nhớ mình đã gục lên ngực anh khóc như mưa cho tới khi mắt mũi sung vù. Sáng hôm sau, anh dẫn tôi đi ăn uống trong thành phố. Anh nhìn vào mắt tôi và hỏi tại sao tôi thay đổi, chặn đứng mọi liên lạc và không trả lời lúc anh cần tôi nhất. Tôi thú nhận mình mất bình tĩnh, thiếu kiềm chế nên đã ích kỷ cho bản thân vì nghĩ anh không muốn ở bên mình. Nhưng khi tôi quay lại tìm thì anh biến mất, tôi đã sang tận Egypt và giờ là Iraq chỉ vì muốn biết anh còn yêu không với hy vọng nối lại mối lương duyên này.
Anh nói mình chưa từng nói dối tôi điều gì. Anh yêu tôi, điều đó sẽ không bao giờ thay đổi trong suốt cuộc đời này. Anh nói không muốn kết hôn vì không thể chăm lo cho gia đình, bản thân có nguy cơ khó có con nên chẳng muốn làm khổ ai. Trước đây, lúc quen nhau tôi đã nói chỉ cần cả hai trung thành với tình yêu, việc con cái không phải vấn đề quá lớn. Lần đầu tiên tôi thấy một người đàn ông ngoan đạo, gương mặt hiền lành khóc, đôi mắt màu xanh lơ ấy đỏ hoe, tôi biết mình đã không uổng công sức. Anh đưa cho tôi giấy anh bị bệnh suy hô hấp do ngộ độc dầu, nằm viện hơn một tháng và mất 2 tuần để phục hồi. Lúc đó sức khỏe anh rất yếu, chỉ làm việc trong cabin ngoài biển, không có sóng điện thoại, đó là lý do tại sao tôi không gọi được cho anh. Anh nói giận tôi nên đã xóa tài khoản sau khi xuất viện. Tôi cũng hỏi sao lại nói dối tên thì anh đưa hộ chiếu ra, lúc ấy tôi mới vỡ lẽ, âm tiếng Ả Rập đọc thì giống nhưng viết lại khác nhau, nên những người làm cùng anh mới nói không đúng tên.
Khi có thời gian đọc bình luận của độc giả, cũng có những lúc yếu lòng tôi nghĩ mình đã mù quáng, bị lừa. Nhưng tình yêu trong lòng thôi thúc tôi tìm ra sự thật. Khi biết được, tôi càng yêu anh hơn và cảm thấy bản thân quá ích kỷ. Anh nói tôi là cô gái can đảm nhất mình từng gặp, anh yêu tôi cũng vì điều đó. Anh nói sẽ thu xếp để sang thăm tôi cùng gia đình và tìm hiểu công việc xem mình có phù hợp ở Việt Nam hoặc quốc gia khác không. Ngoài ra, anh còn dẫn tôi đến nhà thờ và nói một câu đính ước để tôi an tâm về nước. Tôi biết khó khăn sẽ không dừng lại dễ dàng như vậy. Trước mắt, anh thay đổi công việc cũng là một điều khó. Tuy nhiên, tôi tin tưởng vào tình yêu này, sẽ cố gắng hết sức vì nó, chuẩn bị tâm lý cho những thử thách sắp tới. Dù vậy, tôi vẫn băn khoăn việc mình khuyên anh về Việt Nam làm việc có phải là điều tốt? Tôi không muốn ép buộc bạn trai làm những việc anh không thích hoặc không thấy vui vẻ. Hoặc tôi có nên để anh tự do lựa chọn một quốc gia khác không quá nguy hiểm không? Xin hãy cho tôi lời khuyên?
Minh
Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 0966 581 270. Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.