Tôi là tác giả bài viết "May mắn lắm cha con anh mới được cùng em ăn cơm". Trước hết tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành đến các bạn độc giả vì đã chia sẻ, giúp tôi rất nhiều trong quyết định của mình. Hôm nay viết những dòng chữ này tôi và vợ đã chính thức ly hôn, sức chịu đựng của con người có giới hạn và tôi thật sự đã đến giới hạn đó. Ly hôn đau lắm các bạn à, chỉ những ai từng trải qua mới hiểu được cảm giác đau mà tôi nói.
Giờ đây, khi đang chống chọi với nỗi đau tột cùng này tôi lại giác ngộ ra một việc hết sức ý nghĩa, đó là làm sao để những người xung quanh tránh được nỗi đau mình đang bị giằng xé hàng ngày này. Vì thế trong tột cùng của đau khổ, tôi quyết định viết thêm bài này để giúp những người khác đừng vướng vào hoàn cảnh như tôi. Đúng là mỗi nhà mỗi cảnh nhưng tất cả đều gặp nhau ở điểm cuối của cuộc hôn nhân không hạnh phúc, đó là sự tan vỡ, sự tổn thương và trên hết là nỗi đau giằng xé mà có lẽ lâu lắm mới nguôi ngoai được.
Tôi dùng một hình ảnh như thế này để các bạn dễ thấy được vấn đề: Một người đi trước bị rơi xuống vực, anh ta kịp la lên để những người đi sau không bị rơi xuống và chết như anh. Thế sẽ tốt hơn là anh ta im lặng hoặc tệ hơn là anh ta khuyến khích ủng hộ những người đi sau cứ lao tới để rồi cùng chết. Có một thực tế đau lòng là hiện nay ly hôn đã ít nhiều trở thành trào lưu, chỉ cần một chút bất đồng là đòi ly hôn và tệ hơn là khi hỏi ý kiến người khác thì phần lớn lại được tung hô ủng hộ quyết định đó, cứ như ly hôn là một việc tốt, một niềm vui mà họ ngụy biện bằng hai từ “giải thoát”.
Nếu muốn giải thoát thì sao không tự hỏi lại bản thân là ai đã nhốt mình vào đó, ngoại trừ chính bản thân mình trước đây. Dù xã hội có phát triển như thế nào thì giá trị gia đình vẫn mãi mãi là một trong những giá trị tốt đẹp của con người, đó là nơi bình yên nhất mà con người cần phải có trong cuộc sống bon chen của mình. Vậy nên tôi mong các bạn hãy tĩnh tâm suy nghĩ, đừng để những ham muốn, thói quen tầm thường làm mất đi giá trị truyền thống đó.
Trở lại câu chuyện của tôi, vợ và tôi đến với nhau bằng tình yêu thật sự. Những năm tháng đầu của hôn nhân, cũng giống như cặp vợ chồng khác, chúng tôi có cuộc sống khá hạnh phúc mặc dù đôi lúc cũng có những sóng gió. Rồi các con ra đời, áp lực cuộc sống thay dần đi sự lãng mạn của tình yêu ban đầu bằng trách nhiệm gia đình. Mỗi người có cách thể hiện trách nhiệm với gia đình khác nhau và dĩ nhiên cái gì khác sẽ dễ phát sinh mâu thuẫn. Sai lầm lớn nhất của tôi là mở công ty riêng cho vợ để rồi cô ấy có đôi cánh mà bay, bay mãi cho đến ngày quên cả lối về.
Giờ đây khi bình tâm suy nghĩ mới thấy chính tôi là nguyên nhân dẫn đến kết cục này. Khi tôi phạm sai lầm đó là lỗi bản thân, nhưng khi tôi trở thành “chúa tể của những cái sừng” như một bạn đã ý kiến cũng là lỗi do tôi, vì tôi tạo điều kiện và đẩy em đi quá xa cho đến khi không còn kiểm soát được. Cuộc đời đúng là có luật nhân quả, tôi đã được nhận ngay chính trong cuộc hôn nhân của mình. Dù sao cũng cám ơn cuộc đời đã dạy cho tôi một bài học với cái giá quá đắt, điều tôi mong muốn ở đây là hôn nhân của các bạn đừng phải trả giá giống như tôi. Muốn như thế, ngay từ giây phút này đây các bạn hãy trân trọng những gì mình đang có, hãy mở lòng hơn, biết tha thứ hơn và biết chia sẻ với bạn đời.
Con người không ai không có những phút yếu lòng và phạm sai lầm, hãy giúp họ đứng lên và sửa sai thay vì ngồi đó chỉ trích hay lên án để rồi ôm nỗi oán hận suốt cả cuộc đời của mình. Nhu cầu chính đáng của con người là được yêu thương và hạnh phúc, vậy thì đừng để những suy nghĩ tiêu cực làm chủ tâm hồn chúng ta nữa, hãy vứt bỏ chúng và thay đổi suy nghĩ một cách tích cực hơn, như là tôi đang làm với các bạn vậy.
Nếu được như thế, hạnh phúc rồi sẽ quay về với gia đình chúng ta và xã hội cũng sẽ tốt đẹp hơn khi có thêm nhiều gia đình hạnh phúc. Sau cú vấp ngã này, tôi đã hiểu hơn giá trị của cuộc sống và hiểu hơn cuộc đời này muốn gì khi tạo ra mình, vì thế tôi phải đứng lên và sống tốt hơn. Tôi đã tha thứ cho bản thân và cho cả vợ, rồi sẽ có ngày vợ cũng hiểu những giá trị mà tôi cảm nhận được ngày hôm nay nhưng mong là em không phải trả một cái giá quá đắt giống như tôi.
Nam