From: Dinhtoan Tran
Sent: Sunday, April 12, 2009 6:51 PM
Tôi mạo muội viết một chút tâm sự của mình với mong muốn được chia sẻ chứ không biết có khuyên được điều gì không vì chính tôi cũng đang ở trong hoàn cảnh tương tự như anh Đạt.
Tôi cũng như hầu hết những người đang có "mối quan hệ tội lỗi" là một người có địa vị xã hội, tất nhiên đã có vợ, con và tôi cũng rất yêu con gái. Cũng như anh Đạt, tôi yêu một cô nhân viên làm việc dưới quyền. Lúc đầu, tôi không nghĩ mối quan hệ đó sẽ đi đến đâu vì tôi luôn xác định mình làm gì thì gia đình, vợ con cũng quan trọng nhất. Nhưng càng ngày tình cảm của tôi với em lại càng mãnh liệt. Chúng tôi hiểu nhau, yêu nhau.
Em là một phụ nữ có thể nói rất ổn và tôi biết có khá nhiều người mong có được em. Tôi đã cố gắng bằng mọi cách để có được em (tất nhiên, tôi cũng cố gắng để vợ không biết). Mối quan hệ đó lúc đầu rất ổn. Tôi vẫn hạnh phúc với em và vui vẻ với vợ con khi về nhà.
Mặc dù tôi nói với em, vợ chồng tôi chung nhà nhưng không chung giường, chỉ sống vì con cái nhưng làm sao tôi làm được chuyện đó khi vợ tôi yêu tôi, chăm lo con cái cho tôi yên tâm làm việc. Tôi nói điều này để cảnh báo cho các bạn gái trẻ, khi ai đó có gia đình nhưng muốn yêu các bạn, họ sẽ nói là vợ chồng không hạnh phúc, ly thân. Có một số trường hợp bạn thấy họ sống khác nhà thật thì hãy tạm tin, còn nếu chỉ nói thôi - thì bạn hãy tin tôi - họ nói chỉ để làm cho các bạn yên tâm - vì thực sự họ vẫn mặn nồng với vợ, và vui vẻ bình thường. Vì không người vợ nào chấp nhận chồng ở chung nhà mà như người xa lạ, thế nên các bạn hãy thật tỉnh táo.
Như tôi là một ví dụ. Nhiều lúc tôi tự cảm thấy mình thật không phải khi để hai người phụ nữ yêu tôi trong hoàn cảnh như thế, nhưng tôi không biết làm gì. Em cũng có ý định rời xa tôi như bạn gái của Đạt nhưng tôi không thể mất em. Tôi lại tìm mọi cách có lại được em. Và vì yêu tôi nên em đã không thể rời xa tôi cho đến lúc này. Tôi nghĩ mình thực sự là một gã sở khanh khi làm như thế.
Tôi không thể ly dị vợ để đến với em thì sao tôi không để em đi. Tôi biết em đau khổ nhiều, nhưng có lẽ vì tham lam nên tôi đã cố gắng níu kéo. Viết điều này tôi thấy xấu hổ cho bản thân nhưng thực sự tôi yêu em thật lòng và không thể không có trách nhiệm với vợ con. Như vậy tôi sẽ phải làm gì đây.
Mọi người sẽ có thể lại lên án, nói tôi tham lam, sở khanh, bắt cá hai tay, nhưng xin hãy tin tôi: tôi yêu em và tôi không muốn gia đình đổ vỡ. Và có lẽ đây là tâm lý chung của cánh đàn ông có mối quan hệ ngoài hôn nhân. Tôi đang không biết thoát khỏi hoàn cảnh này thế nào.
Có lẽ với những người đàn ông tham lam như tôi thì điều mong muốn nhất là ở nhà hạnh phúc với vợ, ra ngoài vui vẻ với bồ. Và vợ và bồ là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau, không chạm mặt nhau, hòa bình với nhau. Nhưng giấc mơ đó chắc chỉ là giấc mơ!
Tôi viết ra tâm sự này cũng mong các bạn đọc được nếu chưa vướng vào mối quan hệ tay ba như thế thì hãy cố gắng tránh né. Như tôi hiện nay, cố gắng làm vợ vui và hết lòng cho bạn gái. Nhưng thực sự tôi cũng thấy được mối quan hệ này quá mong manh. Làm sao mình toàn tâm toàn ý được với cả hai người.
Ở bên vợ tôi nhớ em, ở bên em tôi lo đến vợ. Em và vợ, những người tôi yêu và yêu tôi, nên cũng rất hiểu tôi, chỉ cần tâm trạng tôi khác thường là họ đều nhận ra, việc day dứt dằn vặt là không tránh khỏi, chỉ có điều mình cứ cho qua.
Tôi thương em hơn vì em là người chịu thiệt thòi nhiều. Vợ thì dù sao vẫn là vợ, gia đình bạn bè xã hội công nhận, đường hoàng đi bên cạnh tôi, dù tôi không còn yêu. Còn em, không danh phận. Tôi không thể để người mình yêu ngẩng cao đầu khi yêu mình, thì có lẽ tôi là người tội lỗi. Làm sao em có thể đường hoàng đi cạnh tôi, làm sao tôi có thể đường hoàng lo cho em, làm sao em có thể tự hào khoe khoang với bạn bè, gia đình về tôi, niềm tự hào rất chính đáng của phụ nữ. Và nhất là làm sao em có thể tự tin bên tôi, khi tôi có vợ con ở bên.
Nhưng tôi vẫn không thể bỏ được gia đình, con cái. Em là em và vợ vẫn là vợ. Tình yêu với vợ không còn nhưng chắc rằng tôi không đủ can đảm để bỏ vợ.
Xin lỗi em, ngàn lần xin lỗi em. Tình yêu tôi đối với em là chân thành. Chỉ mong các bạn đọc được tâm sự của tôi, hãy cố gắng tránh xa đừng để mình rơi vào hoàn cảnh này, nhất là các bạn nữ. Hãy dứt khoát khi đã rơi vào hoàn cảnh này, và tránh xa khi chưa vướng phải. Thiệt thòi sẽ chỉ là các bạn. Và cũng đã đến lúc tôi phải làm điều gì đó cho em, người tôi yêu nhất trên đời, dù đã quá muộn...
Tôi biết rằng hạnh phúc không phải tự nhiên có, phải giữ gìn và trân trọng. Tôi giờ quyết định bắt đầu lại, có quá trễ? Các bạn cho tôi ý kiến, dù phản đối, tôi rất mong được nghe. Tôi mong được sự chia sẻ.