Tôi 23 tuổi, bạn trai 31 tuổi, biết nhau từ khi hai đứa còn học cấp 2. Anh là em họ của bạn thân tôi và khi ấy đã có gia đình, hiền lành, siêng năng làm ăn. Tôi luôn tôn trọng và xem anh như người anh trai. Anh rất nhát và ít tiếp xúc với phái nữ nên cách đây 2 năm, khi gặp lại bỗng dưng anh cởi mở hơn và vui vẻ hơn, thậm chí còn bắt chuyện với tôi.
Anh đang đau khổ vì người vợ hiện tại, thường xuyên ăn nhậu nhưng không hề quên trách nhiệm với con cái, chỉ khi gặp tôi anh mới không say và có vẻ như vui hơn. Vợ anh đã bỏ nhà đi nhiều lần khiến anh vừa làm vừa chăm con (anh là tài xế cho công ty tư nhân). Tháng 10/2012 chị về ăn đám giỗ ba ruột, anh và con vui mừng nghĩ chị sẽ về đoàn tụ và 2 người đã có đêm “sum họp định mệnh". Khi chị đi tiếp, chị gọi điện về báo có thai. Anh không vui mừng mà rất lo lắng, kêu chị bỏ đi vì đang khó khăn nhưng chị lại nói đó chỉ là đùa.
Tết đến chị vẫn không về và đây cũng là thời gian chúng tôi gặp nhau. Anh mời tôi đi ăn chè hoài nhưng tôi không đi. Rồi một lần tôi cũng chấp nhận, nghe anh tâm sự rồi khóc trên vai tôi rất nhiều. Tự dưng sâu trong thâm tâm tôi trỗi lên niềm thương cảm anh vô cùng và muốn được chia sẻ với anh nhiều hơn, có tình cảm với anh khi nào không hay.
Tôi thương anh hiền lành, giỏi giang, thương vợ chiều con mà không hề nghĩ tới thành kiến xã hội khi một người con gái lại đi thương người đã có gia đình trong khi anh vẫn chưa ly hôn. Bạn bè nói tôi đang thương hại anh mà thôi. Đôi lúc tôi nghĩ đúng nhưng không điều khiển được con tim, vẫn muốn được lo lắng chăm sóc cho anh.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, chị nghe tin anh có bạn gái mới và trở về ngày đầu tháng 3 năm 2013, chị khóc lóc xin lỗi đủ thứ nhưng anh đã hướng về tôi rồi. Anh đau khổ giữa tôi và tương lai con anh. Tôi càng đau khổ khi anh là mối tình đâu của mình nhưng vì chưa là gì, không ràng buộc nên tôi chấp nhận buông xuôi, để anh về với gia đình bé nhỏ. Cả 2 khóc rất nhiều và đau tột cùng, thời gian quen ngắn thôi nhưng tình cảm như đã lâu dài vì tính tình 2 đứa rất giống nhau, quan trọng là rất hiểu ý nhau, điều đó tạo nên sự gắn bó lạ thường.
Anh về với vợ đúng một đêm, chị lại đối xử với anh như thuở xưa, anh thấy chị không thay đổi gì, chỉ là giả tạo mà thôi và anh cuốn đồ về nhà người cô ruột. Hơn tuần sau chị báo có thai, anh quay lại và liên lạc với tôi. Ban đầu tôi không trả lời đến khi anh nói sự thật tôi càng thương anh và quay lại chia sẻ buồn đau cùng anh. Quen anh buồn nhiều hơn vui nhưng niềm vui chưa chắc thua kém gì những người yêu nhau nhiều năm. Cả anh và tôi đều muốn chị bỏ thai đi vì thật sự anh không biết cái thai đó có phải của mình không, nhưng rồi anh sợ mang tội và nói để chị sinh đẻ rồi xét nghiệm con ai.
Ngỡ đâu 9 tháng 10 ngày, ai ngờ thai mới tháng thứ sáu chị hạ sinh tại phòng trọ một bé gái nặng 2,8 kg, khỏe mạnh và không phải nằm phòng kính như những đứa trẻ sinh non. Lục giấy khám thai thì không có, chỉ có một tờ khám từ ngày 31/3/2013 thì thai đã 16-17 tuần. Anh vẫn là người đưa chị đến bệnh viện và chăm cho chị lúc sinh. Anh nói đó là trách nhiệm cuối anh dành cho chị. Lúc này có muốn nghĩ tốt cho chị cũng không thể. Vấn đề thai này hồi nào, trước tết hay sau tết, chị khẳng định rằng sau tết nhưng nếu sau tết thì không thể nào. Vì chưa xác định con ai mà đứa nhỏ thì tội nghiệp nên anh vẫn mua sữa và tã, vẫn chi tiền mỗi khi đau bệnh, tất cả chỉ vì đứa bé còn nhỏ.
Tôi từng nói nếu là con anh tôi sẽ chia tay vì vai anh quá nhiều gánh nặng, xa anh không phải vì sợ khổ, không còn yêu mà vì không muốn nhìn thấy anh khổ vì 2 bên. Thà một đứa còn chấp nhận được, giờ hai đứa tôi sợ mình không đủ bao dung tất cả.
Giờ đây tôi như người say không biết đi đường nào cho đúng. Nếu đứa sau không là con anh thì tôi sẽ chấp nhận vì may thay ba mẹ tôi đều chấp nhận anh khi anh rõ ràng giấy tờ và cũng tạo điều kiện để anh mua xe hàng tự chạy, không phải đi làm thuê nữa. Chỉ có dòng họ bên tôi chưa biết anh đã có gia đình và chưa ly hôn.
Bên anh đều biết và ủng hộ 2 đứa vì họ biết tôi từ lâu, có rất nhiều tình cảm, qua lại từ trước. Không lẽ phải bỏ anh vì anh là người quá trách nhiệm, quá tốt hay sao, nhưng đến với anh tôi đã là người thiệt thòi mà sẽ càng thiệt thòi hơn nếu đứa bé vừa sinh lại là con anh.
Lòng bao dung của con người cũng có giới hạn, tôi đã chấp nhận để anh làm như điều mong muốn cho tới tận hôm nay, tất cả chỉ để anh được thoải mái tinh thần lo cho con. Nếu anh không là người cha, người chồng tốt như vậy tôi cũng chưa chắc chấp nhận anh nhưng cũng chính vì anh quá tốt mà tôi phải nhiều khổ tâm?
Thu