Tôi là nam, 26 tuổi, khi tôi được tuổi rưỡi thì ba mẹ ly hôn, tôi sống với ông bà ngoại từ khi 2 tuổi rưỡi. Cứ khoảng 2 năm tôi gặp lại mẹ một lần cho tới khi vào Sài Gòn học đại học. Cứ tưởng vào rồi sẽ được ở gần mẹ hơn, nhưng do hoàn cảnh và điều kiện không cho phép nên tôi ở ngoại thành, mẹ ở thành phố, một tháng chúng tôi gặp nhau vài lần. Tôi cảm nhận được tình cảm mẹ dành cho tôi không được như những người khác. Tôi nghĩ do hai mẹ con ở xa nhau quá nên cần thêm thời gian, nhưng rồi dần nhận ra mẹ là người xem trọng đồng tiền, tiền có lẽ là thứ quan trọng nhất đối với mẹ.
Tôi ra trường đi làm một thời gian thì xảy ra bao nhiêu chuyện giữa hai mẹ con. Gần một năm, mẹ con tôi ở chung nhà và không nói chuyện qua lại, cần thì nói, không cả hai đều im lặng. Tôi không ăn cơm ở nhà gần một năm nay, tối chỉ về ngủ. Mẹ có nhận sai, nói tôi ăn cơm sinh hoạt bình thường ở nhà nhưng dường như mọi chuyện rất khó để quay lại như xưa. Mẹ đối xử với tôi tệ đến mức giờ ngày nào tôi cũng nghĩ đến những việc đó. Mẹ còn xúc phạm, xỉa xói người yêu tôi trước họ hàng, khinh thường cô ấy vì nhà nghèo hơn nhà tôi.
Giờ tôi muốn ra ngoài ở cho thoải mái nhưng bà ngoại (người nuôi tôi lớn) muốn tôi ở lại để làm lành với mẹ. Tôi rất thương bà, người già hay suy nghĩ, tôi không muốn làm bà buồn. Thật sự không biết phải làm như thế nào cho đúng, mong các bạn cho tôi lời khuyên.
Hưng
Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 0966 581 270. Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.