Tôi viết ra những dòng này chỉ mong có một ai đó, dù không biết mặt có thể biết câu chuyện của tôi. Vì ngoài việc viết nó ra ở đây, tôi không biết có thể nói cho ai nữa về căn bệnh trầm cảm của mình. Tôi 20 tuổi, là người con trai nhưng lại chẳng thể biết mình có thể làm được gì nữa không. Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo ở quê, bố mẹ tôi đã nhiều tuổi và rất hay cãi nhau vì bố nghiện rượu. Từ nhỏ, tôi đã là một thằng lỳ lợm và nhát gan, chẳng dám đi đâu một mình mà cả ngày chỉ bám lấy mẹ. 12 năm học của tôi dường như chẳng bao giờ chơi với bạn. Thực tình tôi cũng muốn có bạn nhưng cứ mỗi lần đứng giữa đám đông là lại run sợ và đờ đẫn ra, không suy nghĩ được điều gì. Bạn bè trong lớp cũng dần xa cách, bắt nạt, trọc ghẹo tôi. Tôi cũng cảm thấy mình khó gần lại hay tủi thân. Nhiều lần ở trường bị nói nặng, trêu ghẹo là tôi lại về nhà và tìm một chỗ dằn vặt mình, khóc. Bố mẹ cũng chẳng quan tâm nhiều và biết gì về nỗi lòng của tôi.
Càng buồn về điều đó, tôi lại càng dồn tâm trí cho việc học. Vốn chỉ với bộ óc bình thường nhưng nhờ sự chăm chỉ và động viên của thầy cô mà tôi đạt được 28 điểm thi đại học. Ở một vùng quê nghèo thì con nhà nông đạt được số điểm đó là một điều quá bất ngờ. Từ đó tôi được mọi người biết nhiều hơn. Nhiều người chúc mừng, động viên tôi cố gắng nhưng cũng có không ít người nhạo báng, bảo tôi đần đần như thế thì ra ngoài cũng bỏ học sớm. Những điều đó làm tôi rất buồn.
Vì gia đình nghèo nên tôi chọn thi vào trường an ninh. Vốn chẳng biết gì về máy tính nhưng tôi cũng đặt mục tiêu cho mình sẽ trở thành một chuyên gia an toàn thông tin thật giỏi và hòa đồng với mọi người để cố gắng. Tôi cố gắng học, nhưng sự chăm chỉ trước đây chẳng giúp ích gì nhiều. Tôi luôn cảm thấy đau buốt đầu, học không vào, rất khó nhớ, như đang bay trên trời trong giờ học. Khoảng thời gian đó kéo dài trên một năm, nó làm cho tôi rất đau đớn. Cuối cùng tôi tìm hiểu và đi khám bệnh thì được chẩn đoán bị trầm cảm. Tôi chẳng dám cho ai biết cả, vì nếu để cho người khác biết, tôi sợ sẽ không hay vì học trong trường an ninh. Còn về phía gia đình, tôi chẳng dám nói, sợ mẹ buồn. Bởi mẹ đã luôn chịu đau khổ với bố, lại luôn lo sợ tôi chẳng hòa đồng được, sợ nếu không may tôi bị trầm cảm sẽ phải bỏ học như một anh học Y gần nhà.
Tôi chịu đựng đau khổ một mình trong một môi trường khắc nghiệt. Tôi nhận ra việc uống thuốc thật chẳng dễ chút nào, đã bao lần tôi phải cắn răng nuốt nước mắt và muốn tự tử vì đau đớn, nhưng rồi nghĩ đến mẹ, nghĩ về những gì mình sẽ làm trong tương lai mà dừng lại. Giờ đây tôi đã khỏe hơn nhiều nhưng cảm thấy trở lại việc học thật khó. Tôi chỉ học một chút là đau đầu. Mỗi lần thấy bạn trong phòng cắm cúi học, hỏi bài nhau là tôi lại thấy day dứt, đau đớn, thấy mình thật chẳng làm được gì cả, mình sẽ chẳng thể làm được việc gì nữa. Đó mới chính là điều làm tôi đau đớn nhất. Tôi phải làm sao đây bởi nhìn những đứa bạn đầu vào còn thấp hơn mình mà giờ đây chúng đã rất giỏi, còn mình trong 2 năm đại học chẳng làm được cái gì.
Thuận
Độc giả gọi điện chia sẻ tâm sự với biên tập viên theo số 02473002222 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính)