Sáng 19/5, dọc quốc lộ 26 từ Buôn Ma Thuột đi Nha Trang và sâu trong những con đường đất đỏ dẫn vào các buôn làng của ba huyện Krông Pắk, EaKar, M'Đrắk, cờ tang phủ xuống khắp nơi. Tiếng nhạc đưa tiễn những người xấu số trong vụ tai nạn xe khách lao xuống cầu Sêrêpôk vang rền như ai oán.
"Mẹ ơi về với con", bé Bích Trâm khóc gọi mẹ. Ảnh: An Nhơn. |
Vừa rẽ vào quốc lộ 26 vài chục mét, Buôn A, xã Ea Yông, huyện Krông Pắk là một căn nhà nhỏ, nơi mà cách chưa đầy một tuần, mọi người vẫn còn thấy bé Lê Thị Bích Trâm (5 tuổi) đùa giỡn trong vòng tay của hai vợ chồng chị Trần Thị Thanh Trúc và anh Lê Công Bằng.
Hôm nay, cũng trong căn nhà ấy, hai chiếc quan tài đã nằm giữa nhà trong tiếng khóc nức nở của người thân. Cậu con trai 21 tuổi Lê Công Trình trong chiếc khăn tang trắng chỉ biết đưa ánh mắt đỏ hoe nhìn chăm chăm vào di ảnh bố mẹ. Khi có khách viếng, Trình lại đứng dậy và chấp tay xá. Trong tiếng nhạc tang lễ, tiếng trống từng hồi, thi thoảng lại nghe tiếng khóc trẻ con gọi “Mẹ ơi về với con” của bé Trâm, con gái út của vợ chồng anh Bằng. Sự ra đi đột ngột của đôi vợ chồng 40 tuổi khiến hai anh em Trình giờ phải sống cảnh mồ côi.
Anh Bằng là tái xế của xe khách Quyết Thắng. Theo phân ca, khi xe tới Trạm dừng chân ở huyện Bù Đăng (Bình Phước), anh sẽ lái thay cho tài xế Lâm, người trực tiếp để xe lao xuống sông Sêrêpôk. Hôm đó chị Trúc bế bé Trâm theo chồng để vào Sài Gòn thăm con trai đang học năm 2 Đại học Thể dục Thể thao. 21h, nhận được điện thoại của tài xế Lâm là xe đã đến, vợ chồng họ cùng con gái lên chuyến xe định mệnh.
“Buổi chiều mẹ có gọi nói là sáng vào thăm con. Mẹ hỏi tôi có ăn gì không để mang theo. Tôi nói mẹ vào thăm con là quý rồi. Như có linh tính điều gì chẳng lành, chuyến vào của mẹ khác với những lần trước nên tối đó tôi ngủ không được. Đến 1h sáng 18/5, tôi nhận điện thoại của mợ nói là ba mẹ và em gái bị tai nạn”, Lê Công Trình, con trai của chị Trúc kể.
Tai nạn làm hai vợ chồng anh Bằng kẹt trong xe khách chết tại chỗ. Bé Bích Trâm bị văng ra ngoài khi xe khách lao xuống sông và là nạn nhân được người dân cứu đầu tiên trong vụ tai nạn. Chỉ bị xây xát phần ngoài, chiều 18/5, Bích Trâm đã xuất viện.
“Khi về nhà, gia đình sợ cháu bị ám ảnh nên cho nằm ở nhà gần bên. Nhưng Trâm cứ khóc gọi mẹ liên tục làm mọi người không thể cầm được nước mắt. Khi nhìn thấy di ảnh của cha mẹ, con bé lại khóc và ngất lịm”, anh trai anh Bằng kể.
Lê Công Trình trước di ảnh bố mẹ. Ảnh: An Nhơn. |
Tại huyện EaKar, nơi được xem là đại tang với 9 người xấu số chết trong vụ tai nạn. Đa số trường hợp đều là học sinh, sinh viên bắt xe lên TP HCM để học. Sáng nay, nghĩa trang của xã Cư Ni đã đón nhận thi thể của sinh viên Nguyễn Hữu Sơn (22 tuổi).
Con đường bụi đỏ 720 dẫn vào nhà Sơn ngập giấy vàng mã. Nhiều bạn bè cũng lặn lội từ Sài Gòn về để đưa tiễn Sơn lần cuối. Bố Sơn cho biết, cậu học năm 3 khoa Công nghệ của Đại học sư phạm kỹ thuật. Lần này, Sơn về với 4 người bạn khác cùng huyện Eakar để dự đám cưới bạn học cấp 3. Trong chuyến xe định mệnh ấy, Sơn và hai người bạn đã tử nạn, hai người còn lại bị thương.
“Thường thì Tết nó mới về nhà chứ không về giữa năm. Trước khi rời khỏi nhà tối hôm đó, nó bảo Tết sẽ về và dặn cha mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe. Không ngờ nó lại ra đi trước tôi…”, người bố rưng rưng nước mắt.
Cách nhà Sơn khoảng 10 km, đoạn đường đất đỏ sình lầy, gập ghềnh và những vườn cà phê bạt ngàn, người dân buôn làng Ea Kmut vẫn thường thấy cô giáo Hà Thị Lan (50 tuổi) lặn lội lên vùng cao gieo chữ cho trẻ em vùng dân tộc Ê Đê. Sáng nay, hàng chục vòng hoa của học sinh, giáo viên đã đặt trước linh cữu của cô giáo từng trồng nhiều thế hệ nên người.
Thầy Phan Xuân Thắng (51 tuổi), chồng cô Lan cho biết, cách nay khoảng 6 tháng, cô phát hiện mình bệnh tim. Từ đó đến khi bị nạn, hàng tháng cô Lan phải xin phép nhà trường nghỉ hai ngày để lên Sài Gòn tái khám và mua thuốc. Hôm đi cuối cùng, thầy Thắng đưa vợ bằng xe máy 14 km ra quốc lộ 26 để bắt xe khách Quyết Thắng. Trước khi đi, cô Lan vẫn không quên nấu đồ ăn mang theo cho cậu con trai út đang học cấp 3 tại thị trấn Eakar. Đến 7h sáng hôm sau thì gia đình hay tin cô bị nạn.
Đại tang ở buôn làng. Ảnh: An Nhơn. |
Theo gia đình, sau khi ra trường và dạy một năm dạy học ở huyện Dương Minh Châu (Tây Ninh), năm 1987, hai vợ chồng cô Lan xin về về huyện Eakar để gieo chữ cho trẻ dân tộc. Năm 1996, cô Lan tự nguyện xin lên dạy cho trường cấp 2 Phan Đình Phùng ở xã Eaô, đây là trường vùng 3 (nơi khó khăn) của huyện.
“Lúc đầu về đây, hai vợ chồng gặp nhiều khó khăn vì trở ngại về ngôn ngữ, về cuộc sống. Hàng ngày, cả hai phải đạp xe hàng chục km để đến trường. Có khi đường lầy lội không về được phải trú lại trong căn nhà tạm bợ của trường”, thầy Thắng nói.
Trong lễ tang của cô Lan, ngoài các học sinh trong trường, nhiều cựu học sinh nay đã thành đạt, trong đó có nhiều người dân tộc đã đến viếng. “Vậy là từ nay cô Lan không còn phải cực khổ với học sinh vùng cao nữa rồi”, một cựu sinh viên ngậm ngùi trước linh cữu cô.
An Nhơn