Tôi 38 tuổi, là một phụ nữ khá thành đạt trong công việc, bề ngoài ổn và sống tử tế. Tôi ly hôn được 5 năm rồi vì chồng có người thứ 3, có một con trai 10 tuổi, hai mẹ con đang sống trong một căn hộ ở quận 2. Tôi nhận thấy mình luôn phấn đấu để đạt những mục tiêu đề ra trong cuộc sống, từ khi còn là cô bé nhà nghèo tỉnh lẻ lên Sài Gòn học đại học và gây dựng sự nghiệp ở đây. Tôi tự tin nói mình sống tự tế vì có một gia đình mà cha mẹ tuyệt vời về đạo đức, lòng thương người và lương thiện. Nhưng đúng là "phụ nữ tốt chưa chắc được yêu và hạnh phúc", sau tan vỡ hôn nhân, tôi không gặp được ai mà mình có thể chọn để đồng hành. Những người có tình cảm với tôi đa số đang có gia đình, tôi có tình cảm nhưng biết mình làm sao có thể đi hết cuộc đời cùng họ được.
Tôi không quá giàu có nhưng nghĩ mình là người phụ nữ độc lập về tài chính, đang có một công việc quản lý cấp cao với mức lương đáng mơ ước, vì thế người đàn ông tôi cần là người có thể chia sẻ mọi vui buồn, người có thể già cùng tôi và bên nhau trong quãng đời còn lại. Đơn giản nhưng sao lại khó quá với tôi. Giờ run rủi tôi lại gặp và có tình cảm với một người có gia đình. Mặc dù tôi không tranh giành tình cảm, tôn trọng gia đình họ, hỗ trợ trong công việc để có thể chăm sóc tốt cuộc sống cho vợ con người đó (vợ ở nhà không đi làm), nhưng tôi luôn thấy day dứt, nghĩ suy. Tôi thấy mình xứng đáng có một người tự do để yêu mình, ung dung tự tại mà sống, sao lại đi vào con đường có thể vui hôm nay nhưng ngày mai thì mù khơi? Tôi không biết phải làm sao, lấy can đảm từ đâu để xác định con đường đi cho mình nữa. Chia tay thì chắc chắn sẽ rất buồn, mà tiếp tục cũng không có kết quả. Rất mong nhận được lời khuyên của mọi người để tôi mạnh mẽ hơn trong quyết định của mình.
Hiền
Độc giả gọi điện chia sẻ tâm sự với biên tập viên theo số 02473002222 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính)