Tôi là nữ 30 tuổi, sinh ra trong gia đình nghèo đến độ cơm không đủ ăn. Cha tự tử chết khi tôi chưa đầy 2 tuổi. Đến bây giờ tôi cũng chẳng được rõ lý do gì làm cho một người giáo viên dạy môn toán lớp 9 phải tìm đến cái chết. Mẹ tôi thì nói do giận bà nội về việc thương bác hơn cha tôi, cô thì nói khác. Tôi không dám tin ai vì không có mặt trong thời điểm đó. Sau hai năm mẹ lấy chồng khác, sinh ra em tôi bây giờ. Ngay từ nhỏ tôi đã ý thức lớn lên phải báo hiếu cho mẹ, vì thấy mẹ cực khổ để lo cái ăn cái mặc cho chúng tôi. Tôi chưa từng làm mẹ lo lắng vì điều gì, chăm học và ngoan ngoãn. Ai nhìn thấy đều nói với mẹ là sau này tôi sẽ rất hiếu thảo, còn em trai ngỗ nghịch, luôn làm phiền lòng mẹ, lười học, lại hay đánh nhau.
Mẹ tôi không được đi học, cha kế cũng không phải là người có học thức nên không ai dạy dỗ chị em tôi. Tôi và em lớn lên sống theo bản năng mà không qua uốn nắn rèn giũa. Khi tôi học hết lớp 6, cả nhà dọn lên Sài Gòn sinh sống. Cứ ngỡ cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn nào ngờ bắt đầu những bi kịch. Tôi phải đi làm công nhân, cha làm trong xưởng gỗ, em trai được học ở nhà tình thương. Em đòi vô trường chính quy học chứ không chịu học ở nhà tình thương nhưng cha mẹ không bận tâm, họ không lo điều đó. Cuối cùng em không đi học khi chỉ mới học hết lớp 3. Mẹ tôi đi làm trong quán phở được 3 tháng cũng nghỉ. Em và mẹ ở nhà, tôi và cha làm cũng đủ nuôi gia đình. Cuộc sống lúc đó sướng hơn ở quê vì bữa ăn có thịt.
13 tuổi em đòi đi làm, tôi thương em, không muốn em làm khi còn quá nhỏ nên đã cản mẹ. Tôi nói đợi em 18 tuổi hãy đi làm vì giờ gia đình cũng không phải đói. Suy nghĩ đơn giản của một người 17 tuổi chưa từng trải đời nên tôi không hiểu được chính tôi đã hại em mình. Nếu lúc đó tôi không ngăn cản, có lẽ giờ đây em tôi đã khác. Do tối ngày chỉ ăn rồi đi chơi, em tôi đã giao du kết bạn với kẻ xấu rồi chúng dụ dỗ em vào con đường nghiện ngập. Đến năm 15 tuổi em bị bắt vì tội cướp giật. Giờ phút đó tôi mới hiểu rõ lý do tại sao mẹ tôi vỡ nợ. Cũng vì thương gia đình, tôi sa vào vũng bùn, chẳng còn biết liêm sỉ dù trước kia tôi là kẻ rất tự trọng. Giờ đây trước mắt tôi chỉ biết có tiền, làm sao để có tiền lo cho gia đình.
19 tuổi, tôi đã cặp kè với một gã có vợ để gã giúp mẹ trả nợ. Khi chia tay gã, tôi đi bán bia ôm. Thời điểm đó, tôi kiếm được khoảng vài trăm mỗi đêm. Từ lúc nào không hay tôi đã đi khách. Mẹ biết hết mọi việc nhưng không ngăn cản. Tôi không trách mẹ, vì đây là sự lựa chọn của tôi. Giá như tôi ích kỷ một chút, biết sống cho mình một chút thì giờ đây gia đình tôi không đau khổ thế này. Tôi cứ nghĩ thương mẹ, thương em, không để họ cực khổ kiếm cơm nên hy sinh bản thân mình để lo cho họ, đó là một sự sai lầm. Tôi làm họ không tự lập, sống dựa vào mình, họ yếu đuối và lười biếng. Em tôi ra tù lại nghiện tiếp. Cai nghiện xong em lại tái nghiện. Sau bao chuyện tôi chợt nghĩ ra có lẽ vì em không phải lo chén cơm manh áo nên không đủ nghị lực để từ bỏ ma túy.
Cách đây một năm khi em ra tù lần nữa, tôi đã cắt hết mọi liên lạc với gia đình nhưng lại mắc thêm một sai lầm. Trước khi ra đi tôi để lại cho mẹ một số tiền. Sau 6 tháng mẹ tung tin cho bà con để đến được tai tôi, rằng mẹ bị ung thư giai đoạn 3, bác sĩ nói không mổ sẽ chết sau 6 tháng. Tôi tức tốc quay về. Tiền tôi cho mẹ đã xài hết, em lại tái nghiện, mẹ đưa tôi tờ xét nghiệm. Tôi khóc rất nhiều, trách mình sao bỏ mẹ không lo. Đến nay đã hơn 6 tháng, mẹ vẫn bình thường dù không điều trị gì. Mẹ nói sợ mổ sẽ di căn nên nhất quyết không chịu mổ. Mẹ nói giờ có tiền sống qua ngày là mẹ mừng rồi. Tôi đi làm xa nên không thể ở bên chăm sóc mẹ. Với lại mẹ đang ở với một người đàn ông khác (mẹ và cha dượng chia tay khi em tôi còn ở trong tù). Giờ đây em tôi lại vô tù lần thứ ba. Tôi vẫn chu cấp cho mẹ 8 triệu một tháng, mẹ xin thêm để nuôi em. Tôi không cho. Tôi muốn lần này em phải bị khốn khổ thiếu đói trong tù, cho em sợ mà khi về không dám đụng đến ma túy.
Tôi suy nghĩ mãi, tìm cách gì để em bỏ được ma túy, làm lại được cuộc đời, thấy cuộc đời nó như vậy tôi vô cùng đau xót. Tôi đang có ý định sẽ cắt mọi liên lạc với mẹ sau khi em ra tù. Lần này tôi không cho một số tiền như lần trước. Tôi muốn khi em ra tù phải cực khổ đi kiếm chén cơm cho mình. Tôi nghĩ khi phải khó khăn mưu sinh em sẽ không dám nghĩ đến sự hưởng thụ cho riêng mình. Khi em đã quen với cuộc sống cũng đi làm như mọi người, có lẽ sẽ bỏ được ma túy. Nhưng tôi còn trăn trở, nếu trong thời gian tôi không liên lạc mà mẹ có chuyện gì thì tôi sẽ hối hận. Tôi muốn lo cho bà được một cuộc sống sung sướng sau này. Có điều trước mắt phải làm em tôi bỏ hẳn ma túy thì mẹ mới sống yên vui được. Tôi đã có một gia đình hạnh phúc sau bao sóng gió của cuộc đời, may mắn vì vẫn được hạnh phúc dù mình không "sạch". Xin mọi người hãy cho tôi một biện pháp. Tôi cũng không trách những ai ném đá mình, bởi biết mình đã sống không tốt đẹp trong quá khứ. Xin cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc bài viết của tôi. Chúc mọi người đều được hạnh phúc.
Vân