From: Doan Nguyen
Sent: Wednesday, September 24, 2008 1:26 PM
Subject: Gui các bà xã - (re send with correction)
Xin chào các bạn,
Tôi năm nay 46 tuổi có vợ và hai con gái. Chúng tôi đã cưới nhau được 15 năm. Thời gian gần đây tôi rất buồn và thường xuyên vào mục Tâm sự mong tìm được hoàn cảnh tương tự để tự an ủi.
Tôi thấy đa số là bài viết của chị em than phiền về các ông chồng vũ phu và không chung thủy. Tôi cũng hổ thẹn vì các ông chồng đó và tiếc thay cho những người phụ nữ kém may mắn. Tuy nhiên tôi không tán thành một số bài viết chê trách đàn ông Việt Nam nói chung vì không thể đánh giá theo cách "vơ đũa cả nắm" dựa vào một số trường hợp được gửi lên mạng.
Sau một thời gian dài lặng lẽ theo dõi mục Tâm sự, tôi nhận thấy có một điểm khá chung của đa số các gia đình bất hạnh giống với hoàn cảnh của tôi. Vợ tôi cũng có ngoại hình tốt, có học vấn, có việc làm tốt và thu nhập cao. Tôi cũng có công việc ổn định và biết chăm lo cho gia đình. Vợ tôi làm cho một công ty nước ngoài. Công việc rất bận rộn, hầu như ngày nào cũng về nhà sau 7h tối và thường xuyên dự tiệc hoặc tiếp khách ngoài giờ. Tôi cũng thông cảm và tạo điều kiện để vợ hoàn thành công việc. Vợ tôi rất say mê và hết lòng vì công việc và càng làm thì càng được công ty tín nhiệm giao việc và tăng thu nhập.
Đúng ra là tôi phải mừng vì sự thành đạt của vợ, nhưng thực ra từ lâu rồi tôi rất buồn. Ba bố con tôi thực ra là sống với bác giúp việc là chính. Bác nấu cơm, giặt giũ chăm sóc cho các con chúng tôi. Vợ tôi đi làm về muộn cũng hỏi han qua loa rồi mệt quá lăn ra ngủ. Nhiều khi về nhà vẫn tiếp tục điện thoại thảo luận đàm phán công việc với đối tác, thậm chí ngọt nhạt với khách hàng trước mặt chồng con. Đến cuối tuần thì vợ tôi có nhu cầu được nghỉ ngơi thư giãn như đi chơi gặp gỡ bạn bè, mua sắm hoặc đi xông hơi, massage.
Sự thành đạt trong công việc cũng làm cho vợ tôi tự tin hơn và nhiều khi tỏ ra coi thường người khác. Nếu không bằng lòng với bác giúp việc thì thay người khác mà bố con tôi cũng không được tham gia. Đặc biệt khi có điều gì không bằng lòng về xã hội hoặc đối tác Việt Nam thì hay đem ra so sánh với nước ngoài họ thế này thế nọ. Điều đó làm cho tôi buồn nhiều lắm và đau lòng lắm. Nhiều khi ước ao giá vợ mình không giỏi giang có lẽ may mắn hơn, gia đình có thể đầm ấm hơn.
Đôi khi thấy cách vợ tôi tận tình chăm sóc khách hàng hoặc các sếp ở nước ngoài sang họp tôi lại thấy chạnh lòng giá mà tôi và các con cũng được một phần của sự chăm sóc đó chắc là cũng mãn nguyện lắm rồi.
Tôi cũng đã nhiều lần trao đổi với vợ về việc bớt công việc để thêm thời gian cho gia đình, song dường như dòng xoáy của kinh tế thị trường đã cuốn trôi tất cả và không có điểm dừng. Tôi thương xót cho thân phận người phụ nữ phải lăn lộn với thương trường, phải vận dụng cả nhan sắc, sự khéo léo để ký hợp đồng, làm vừa lòng sếp tây. Chợt nghĩ ngày xưa cụ Nguyễn Du từng thốt lên "sắc đành đọa một, tài đành đọa hai". Mong sao những người phụ nữ thành đạt ngày nay không rơi vào cảnh cô đơn, hụt hẫng khi công việc không còn là điểm tựa nữa.
Đến đây cũng có thể có bạn đọc nghĩ rằng vì tôi là người chồng không biết kiếm tiền nên vợ phải thay chồng xoay sở. Không phải vậy, mặc dù thu nhập của vợ tôi khá cao so với mặt bằng, nhưng chưa bằng 1/2 thu nhập của tôi. Vợ tôi quản lý một văn phòng nước ngoài, nhưng chỉ có 2, 3 nhân viên. Tôi quản lý một công ty hơn 200 nhân viên.
"Dao sắc không gọt được chuôi", tôi đã nghĩ nhiều, tìm nhiều cách mà không thay đổi được. Kiếp này coi như kém may mắn lấy được vợ vừa xinh vừa giỏi. Thật là mỗi nhà mỗi cảnh nhưng giống nhau là đều không có hạnh phúc. Ngửa cổ lên kêu trời, trời cũng chẳng thấu. Nói dại các con còn nhỏ, ngộ nhỡ mình bị tai nạn, bác giúp việc già rồi không biết có bắc ghế lên thắp hương được không. Sau này nằm xuống thấy tiếc một kiếp người không may mắn và thương xót cho các con ở lại.
Có mấy dòng tâm sự. Tôi không giỏi viết lách, câu cú có phần lủng củng mong các anh chị thông cảm.
Chúc mọi người sức khỏe, hạnh phúc và may mắn hơn tôi.