Bức thư cô Nguyễn Minh Ngọc (giáo viên Văn, trường THPT Đinh Thiện Lý, TP HCM) thay mặt thầy cô trong trường viết cho học trò khối 12, tại lễ tri ân và trưởng thành ngày 23/5, đang được nhiều người chia sẻ. Gần 90 học sinh của trường đã bày tỏ xúc động trước lời chia sẻ chân thành của cô giáo, trước ngày rời mái trường cấp ba.
Hơn 2.000 chữ được cô Ngọc viết trong một buổi tối, song ý tưởng đã được cô ấp ủ từ nhiều năm, là những trải nghiệm của chính mình thuở học trò. "Khi đó, tôi cũng có nhiều mơ ước, sự hồn nhiên và cả những sai lầm như những học trò mình bây giờ. Tôi viết thư, nhắn nhủ với các em như một người bạn", cô Ngọc chia sẻ.
Bức thư gồm ba đoạn. Một đoạn chung, đoạn dành riêng cho nữ sinh, còn lại dành cho bạn trai. Thư được in thành nhiều bản, kẹp vào các cuốn sách cô giáo tặng học sinh, như một món quà cho các em ngày trưởng thành.
"Các con thương yêu!
Khi đặt bút viết những dòng thư này cho các con, bỗng dưng trong tâm trí thầy cô xuất hiện hình ảnh các con của nhiều năm về trước. Sự rụt rè, ánh mắt ngơ ngác năm lớp 6, những giọt nước mắt chia tay bạn bè năm lớp 9, cảm giác lạ lạ, quen quen khi thay màu đồng phục năm lớp 10, hành trình gắn kết trong thương yêu những năm lớp 11, 12.
Chặng đường chúng ta đã đi qua, cùng với nhau, là phần đẹp nhất, là thanh xuân trong cuộc đời mỗi chúng ta. Và vì chúng ta đã sống cùng nhau trọn vẹn niềm yêu thương nên ngày chia tay hãy để nụ cười ghi dấu thay giọt nước mắt.
Trong giờ phút này, thầy cô bỗng muốn nói với các con nhiều thật nhiều. Bởi đây là ngày cuối, còn được dặn dò đàn con nhiều như thế.
Đầu tiên, cô muốn nói về 3 điều con cần ghi nhớ, 3 điều con không được quên trong cuộc đời con.
Điều thứ nhất: con là một người bình thường
Trừ một số ít người sinh ra với sứ mệnh làm vĩ nhân đổi thay thế giới, còn lại đa số chúng ta là những người bình thường.
Con nhớ đừng quên điều này để con không bị áp lực với bản thân. Con không đặt ra cho mình những điều to tát mà bỏ qua đi bao khoảnh khắc đáng trân quý mà một người bình thường cần trải nghiệm. Như ánh nắng lấp lánh sau cơn mưa, như nụ cười rạng rỡ của ai đó, như bữa tối quây quần bên ba mẹ, như một ngày mắt mẹ cười đã xuất hiện nếp nhăn.
Con nhớ đừng quên điều này để con biết xây cuộc đời mình từ những điều nhỏ nhặt. Những cái nhỏ sẽ dần tích lũy theo tháng năm và tạo nên những cái lớn hơn. Kì tích không tự nhiên xuất hiện, nó là phần nổi của tảng băng trôi mà phần chìm là bao nỗ lực, khó khăn, bao thất bại, sai lầm ta phải trả, cho một thành công nào đó.
Hãy nhớ, con là một người bình thường, nhưng con là một người bình thường tử tế.
Điều thứ hai: con phải luôn sống là chính mình
Chắc con còn nhớ vở kịch "Hồn Trương Ba, da hàng thịt" của Lưu Quang Vũ? Bi kịch sống khác mình, sống không được là mình thật đau đớn, giằng xé phải không con?
Khi sống là chính mình, con sẽ luôn nhẹ nhõm, sẽ luôn an vui, sẽ luôn cảm nhận được hạnh phúc. Sống là chính mình cũng giống như con bơi theo dòng chảy, nước sẽ nâng đỡ con. Sống khác với chính mình giống như con vật lộn với dòng nước ngược, vất vả và mệt nhọc.
Cô tặng lại các con lời bài hát "Bông hoa duy nhất trên thế gian" của Nhật Bản nhé:
… Là bông hoa duy nhất có mặt trên thế gian này
Mỗi chúng ta đều có hạt giống của riêng mình
Vì vậy hãy cố gắng hết mình
Để những hạt giống nở rộ thành hoa
Những bông hoa dù lớn hay nhỏ
Chúng không hề ganh đua xem hoa nào đẹp nhất
Tất cả đứng chung trong một cái lọ
Xinh đẹp và kiêu hãnh biết bao
Bạn chẳng cần phải trở thành số một
Bắt đầu với việc là chính mình
Bạn đã là người đặc biệt…
Hãy nhớ, luôn là chính mình vì con luôn riêng biệt và có giá trị.
Điều thứ ba: con có thể sai
Ai trong chúng ta chẳng từng nghĩ sai, làm sai, quyết định sai.
Ai trong chúng ta mà chẳng có những lúc nghĩ đến các từ: giá như, nếu như, ước gì, biết thế...
Nhưng chính những cái sai đó dạy ta về cái đúng, cái sai giúp ta lớn lên, trưởng thành và điềm tĩnh hơn. Vậy đó, đừng dằn vặt nếu con sai, nếu con làm điều không đúng.
Thay vì hướng tâm vào quá khứ và nhân lên nhiều lần cảm giác chán ngán, thất vọng vì con đã sai, hãy học cách nhìn thẳng vào nó, chấp nhận nó và vượt lên nó.
Tất nhiên, có cái sai không sửa được. Chỉ có thể sửa bằng cách buông bỏ nó ra khỏi tâm trí con để bù vào bằng một việc làm đúng đắn khác.
Hãy nhớ, tuổi trẻ, con có thể sai để con trưởng thành trong những cái sai.