Mấy hôm nay theo dõi bài viết của các bạn chia sẻ về chuyện thất nghiệp, mỗi người một quan điểm, một cách suy nghĩ khác nhau, có ý kiến của người trong cuộc lần người ngoài cuộc. Xét cho cùng thì chúng ta cứ sống theo quan điểm của mình.
Tôi - một đứa con gái 26 tuổi và đang thất nghiệp. Có lẽ vì đây không phải lần đầu tôi thất nghiệp nên tôi thấy mình rất bình thường. Lúc chưa nghỉ việc tôi cảm thấy rất sợ mỗi khi nghĩ đến cảnh thất nghiệp, nhưng khi nghỉ rồi tôi thấy mình hoàn toàn không lo lắng nhiều như thế.
Có thể mọi người sẽ nghĩ vì tôi có tài chính ổn định nên không cần lo lắng? Thực tế, trong tài khoản của tôi còn rất ít tiền, có lẽ đủ để tôi tồn tại được hơn 1 tháng nữa. Tôi không có tiền tiết kiệm vì tôi đã đổ hết vào các chuyến đi du lịch.
Có thể tôi là 1 đứa vô lo. Tôi thất nghiệp mới được 3 tuần thôi. Hai tuần đầu chỉ lo ngủ và tụ tập với bạn bè. Tuần này tôi bắt đầu tìm kiếm các thông tin việc làm và vẫn tụ tập bạn bè. Những lúc rảnh rỗi tôi tự học tiếng Anh và tìm hiểu một số phần mềm thiết kế.
Tôi nghĩ dù thất nghiệp thì mọi người cũng đừng bi quan và sống khép kín, chính điều đó sẽ làm mất sự tin, mất đi các mối quan hệ xã hội. Những lúc rảnh rỗi như thế này rất tốt để tăng thêm độ thân thiết trong các mối quan hệ, đồng thời thông qua bạn bè bạn sẽ có nhiều cơ hội tìm kiếm việc làm hơn.
Để thực hiện kế hoạch dài hạn là tìm kiếm 1 công việc tốt ổn định, trước hết chúng ta cần có kế hoạch ngắn hạn. Phải tồn tại để kiếm công việc ổn định. Hiện tại tôi vẫn đang nỗ lực tìm kiếm một công việc part time, vừa có thêm thu nhập ít nhất là không khiến mình bị chết đói, vừa có thể dành thời gian để học thêm một cái gì đó mà mình thích.
Đó là tất cả những gì tôi nghĩ và làm được trong lúc này, chưa biết ngày mai ra sao nhưng hiện tại tôi thấy tinh thần mình rất thoải mái.
Tôi có phải là một đứa quá vô tư? Tôi 26 tuổi và tôi vô sản!
P.Loan