Tôi tưởng như mình đã có thể quên dần câu chuyện này cùng năm tháng, nhưng rồi khi bắt đầu đặt bút viết, mọi hình ảnh lại hiện ra trước mặt tôi như ngày hôm qua, hôm kia thôi, khiến tôi rùng mình, sởn gai ốc.
Sáng 15/4/2004, đang giờ nghỉ giải lao của một hội thảo thì tôi nhận được tin nhắn của cô cháu (làm cùng công ty chồng): "Cô ơi, hình như chú bị tai nạn giao thông ở Hòa Bình. Cô thử gọi điện xem có đúng không?”.
Đọc xong tin nhắn đó, đầu óc tôi rơi vào cảm giác trống rỗng, trống rỗng đến mức khó tả. Vẻ mặt của tôi lúc đó có lẽ khủng khiếp lắm cho nên cô giáo đứng cạnh tôi hỏi: "Chuyện gì thế em?”.
Không hiểu sao tôi lập bập, lập bập mà không thể thốt ra bất cứ lời nào. Tôi đành phải chìa điện thoại với mẩu tin nhắn cho cô. Cô đã an ủi tôi, dặn tôi phải bình tĩnh, và hãy thử gọi điện thoại cho chồng. Tôi nhấn chuông. Đáp lại tôi là những lời lạnh lùng: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”.
Lúc đó tôi không dám gọi điện đến cơ quan chồng. Mà cũng may mà tôi không gọi điện, bởi vì nếu gọi điện mà nghe được tin khủng khiếp thì không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra với tôi.
Nhưng, cũng chính vào những giây phút khủng khiếp đó, dường như đã có ai đó, ẩn sâu trong tim tôi, chỉ đường đi cho tôi, chỉ cho tôi phải có những hành động đúng đắn.
Tôi để lại xe máy, thuê xe ôm đến cơ quan chồng. Anh bạn đồng nghiệp chỉ nói là chồng tôi bị tai nạn, nhưng hiện nay đã được đưa vào bệnh viện Hòa Bình, trong bệnh viện cũng đã có một số anh của Nhà máy Thủy điện Hòa Bình đang ở trong ấy với chồng tôi.
Xe công ty đang lên đường đi Hòa Bình và anh ấy chưa muốn báo cho tôi vì chưa biết tình hình cụ thể. Tôi nằng nặc đòi đi và cuối cùng công ty cũng cử thêm một xe nữa. Có lẽ đấy là chuyến đi dài nhất trong cuộc đời tôi.
Liên tục, liên tục, tôi gọi điện cho anh bạn đang trông chồng tôi, nhưng không có tin gì mới, mà chỉ có câu: “Mọi người sắp lên đến nơi chưa? Bọn mình vẫn ở trong bệnh viện với anh G.”
Xe ô tô đến bệnh viện. Chồng tôi nằm đó, máu me đầy mình. Khuôn mặt anh biến dạng đến mức không thể nhận ra. Phòng cấp cứu bệnh viện tỉnh thật sơ sài, không có phương tiện gì. Không có bác sĩ, y tá nào bên cạnh. Chỉ có mấy người đang đứng cạnh giường chồng tôi, dùng quạt tay quạt cho chồng tôi. Sau này tôi mới biết đó là mấy anh của nhà máy thủy điện Hòa Bình.
Chính các anh là người đã đưa chồng tôi vào viện và chính các anh cũng cắt cử người làm việc với bác sĩ, trông coi chồng tôi. Còn lúc ấy, tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu: phải đưa chồng về Hà Nội, càng sớm càng tốt.
Tôi đi tìm bác sĩ trực nhưng không có ai. Một vài người nói với tôi: tất cả bác sĩ, y tá đang phải đi mổ cấp cứu cho ông lái xe ôm (người chở chồng tôi). Ông lái xe ôm (sau này tôi mới biết là sang hôm ấy ông ấy "ăn sáng" bằng mấy ly rượu đế) chở chồng tôi đi vào đường ngược chiều, bị xe Kamaz - một loại xe tải hạng nặng của Nga, chở cát đâm chính diện.
Cả ông lái xe ôm và chồng tôi đều ngã xuống. Chồng tôi đập thẳng mặt xuống đường bê tông. Ông lái xe ôm đang mổ cấp cứu, không hiểu có sống nổi không, còn chồng tôi vì tỉnh hơn nên vẫn nằm đây.
Tôi xin xe cấp cứu chở chồng tôi về Hà Nội nhưng xe cấp cứu duy nhất của bệnh viện cũng đã bị dùng rồi.
Những người bạn của tôi (những người bạn cũ, những người tôi biết sơ sơ và cả những người lúc đó tôi mới gặp lần đầu) đã dùng hết các mối quan hệ của mình để chúng tôi có xe cấp cứu về Hà Nội. Và cũng chính họ đã giúp chúng tôi có được y tá đi cùng theo chồng tôi về.
Cũng không hiểu sao lúc ấy tôi lại có những quyết định sáng suốt đến vậy. Trên đường về Hà Nội, tôi gọi điện cho bà chị họ tôi, gọi điện cho chị gái, anh trai và em chồng thông báo sơ qua tình hình.
Và trong lúc ấy, tôi cũng yêu cầu những người thân của tôi đừng thông báo gì cho bố mẹ tôi cũng như bố mẹ chồng tôi. Bởi vì, bố mẹ hai bên đều đã lớn tuổi, các cụ lại huyết áp cao. Thông báo cho các cụ chuyện đấy trong lúc này chẳng giải quyết được gì.
Về phần mình, tôi gọi điện thông báo với các cụ là tôi có chuyến công tác đột xuất, nhờ các cụ chăm sóc con gái tôi trong mấy hôm.
Tôi không muốn kể nhiều về những chuyện đã xảy ra trong thời gian chồng tôi nằm viện, nhưng mãi mãi bệnh viện đã trở thành một nỗi ám ảnh đối với tôi. Thật là kinh khủng và càng khủng khiếp hơn nếu bạn không có tiền, nếu bạn không có người quen.
Xe cấp cứu chở chồng tôi về Hà Nội khoảng 7h tối. Vừa đến bệnh viện liền được bác sĩ đẩy ngay vào phòng mổ. Việc đầu tiên là phẫu thuật chân, khâu miệng (vì miệng anh ấy bị xé làm đôi).
Mổ xong, chồng tôi được chuyển lại phòng cấp cứu để nằm. Bác sĩ dặn không được phép cho chồng tôi ngủ quá 15 phút, bởi vì chồng tôi bị thương vào đầu, nếu để anh ấy ngủ, rất có thể anh ấy sẽ mãi mãi không tỉnh lại.
Thế rồi, cứ khoảng 15 phút bác sĩ trực lại dạo qua một vòng hỏi những câu vô cùng đơn giản, nhưng lại thật là khủng khiếp đối với tôi: "Anh tên là gì, nhà ở đâu, anh có biết 2 + 2 bằng mấy không?”.
Đêm đầu tiên trong phòng cấp cứu bệnh viện lại càng khủng khiếp hơn khi vài phút lại có một ca tai nạn nhập phòng. Ngày hôm sau, bác sĩ trưởng khoa khám, rồi soi, rồi chụp.
Họ nói chồng tôi bị va đập đầu rất mạnh, toàn bộ xương mặt bị vỡ làm 4, còn về não thì cần phải theo dõi, chưa thể khẳng định.
Bác sĩ nói có những ca chấn thương sọ não có thể phát hiện ngay, nhưng cũng có trường hợp não tổn thương một thời gian sau mới phát hiện được. Cần phải theo dõi trong một thời gian.
Tất cả những lời nói của bác sĩ chồng tôi đều nghe thấy. Chồng tôi hoàn toàn tỉnh táo. Đối với người bị thương ở đầu mà tỉnh táo thì lại càng đáng sợ (đấy là tôi nghe người ta bảo thế).
Nhưng lúc ấy việc đầu tiên phải lo là mổ mặt. Lại một hành trình đi tìm bác sĩ. Tôi muốn người mổ cho chồng tôi phải là bác sĩ giỏi. Mổ xong mặt, rồi lại lo đến răng, hàm.
Cho đến tận bây giờ tôi cũng không hiểu sao tôi lại có thể không ngủ trong một thời gian kỷ lục đến như vậy: 10 ngày liền.
Tôi không ngủ không phải vì không có ai chăm sóc chồng tôi. Xung quanh chồng tôi lúc nào cũng có đông bạn bè, người thân. Lúc ít thì một, lúc nhiều thì cả chục người.
Ngoài bạn bè, người thân, chồng tôi cũng luôn được sự chăm sóc tốt nhất của bác sĩ, y tá (có được điều đó là nhờ sự quen biết, là nhờ bạn bè, người thân luôn chăm sóc, quan tâm đến đội ngũ bác sĩ, y tá).
Nhưng dù như vậy, tôi cũng không thể nhắm mắt, bởi vì tôi chỉ sợ lúc mình chợp mắt, khi tỉnh dậy sẽ không còn nhìn thấy chồng. Cái cảm giác đó quả thật là kinh khủng.
Thế rồi, những chấn thương về thể chất cũng tạm ổn. Chồng tôi được xuất viện về điều trị tại nhà và tiếp tục theo dõi não. Ơn trời, cuối cùng chồng tôi đã tai qua nạn khỏi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, mà không lường được rằng mình lại bắt đầu đối mặt với một giai đoạn mới: lại bắt đầu những ngày dài căng thẳng đưa chồng về với cuộc sống bình thường.
>> Xem tiếp: Ông Trời lại thử thách chúng tôi
Nguyễn Thu Hoài
Chia sẻ câu chuyện những biến cố trong cuộc đời bạn tại đây.