Tôi ngồi viết bài này vào ngày cuối tuần của tháng 12 âm lịch cuối cùng của năm 2021 đầy bi thương do dịch bệnh. Dịch bệnh khiến tôi mất đi công việc mà từng gắn bó sáu năm, tan vỡ ước mơ từ thời trai trẻ, phá vỡ luôn kế hoạch định ra. Nhưng cũng từ đó, tôi giác ngộ ra được nhiều thứ, bắt đầu lại hành trình của cuộc đời ở tuổi xấp xỉ 30. Thấm thoắt nhìn lại, mình đã đi được một phần ba quãng đường đời rồi. Gió thoảng qua lại đến 60 tuổi, mây nhẹ trôi đi là tới 90 tuổi, hết một kiếp người, thật là nhanh.
Nhà tôi cách Sài Gòn khoảng 180 km. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi không theo học đại học mà xin thẳng vào một trung tâm nhằm rút ngắn thời gian để được làm việc. Khi được cấp bằng, tôi bắt đầu công việc yêu thích của mình. Thời gian ngồi ghế nhà trường với tôi thật nhàm chán, tôi chỉ tìm thấy niềm vui khi được cùng tụ tập với bạn bè ở trường.
Tôi làm nhân viên và thời gian sau lên làm quản lý. Được làm đúng nghề mình yêu thích lại được thăng cấp, nhẽ ra là một niềm vui. Nhưng không, mỗi ngày đối với tôi là sự chán nản. Tôi làm việc tốt, được lòng sếp thì lại không được lòng đồng nghiệp cùng công ty. Còn nếu tôi muốn hòa đồng với đồng nghiệp, chắc chắn công việc sẽ không được tốt. Một môi trường phức tạp khó để diễn tả hết bằng lời. Hàng ngày đều phải sống chung với sự giả tạo giữa người với người khiến tôi mệt mỏi.
Bình tâm lại mà ngẫm, tại sao đời người ngắn ngủi nhưng chúng ta lại cứ phải sống trong sự giả dối, ganh ghét nhau như vậy? Sao không chọn cuộc sống nhẹ nhàng, thanh tịnh, mỗi ngày không còn những cái gượng cười xã giao hay những lời nói khách sáo?
Sau khi được nhà nước cho phép di chuyển liên tỉnh, tôi liền bỏ quần áo vào bao ni lông và đi du ngoạn. Tôi lên Tây Nguyên, ra miền biển rồi về dưới miền Tây. Chuyến đi này giúp tôi thấy cuộc đời tươi đẹp lên hẳn. Một buổi sáng bình minh ngồi nhâm nhi ly cà phê trên tảng đá ở vùng núi cao dưới màn sương mù dày đặc. Một buổi chiều hoàng hôn cùng chai bia bên bờ biển vắng. Một đêm trăng thanh gió mát thưởng trà ở chiếc ghe bồng bềnh trên sông cùng bản nhạc Túy Hồng Nhan. Thật tuyệt vời, đây mới là niềm vui, hạnh phúc đối với tôi. Tôi nghĩ mình sẽ sống hết đời với những điều như vậy nhưng giật mình nhận ra: "Ồ không, mày phải về Sài Gòn để kiếm tiền nữa cu cậu ạ". Thế là về.
Tôi yêu thiên nhiên, rất trân trọng những giá trị mà tạo hóa ban cho. Vì vậy tôi cảm thấy lo lắng cho trái đất, khi mà con người ngày càng phát triển, liệu rằng trái đất thân yêu có còn khả năng chịu được những thứ do con người tạo ra nữa không? Đất nước Việt Nam mình có diện tích đất nông nghiệp rất lớn, nhưng sau chuyến du ngoạn vừa rồi, tôi nhận thấy đất nông nghiệp bị thu hẹp đi nhiều, cảnh quan thiên nhiên với vẻ đẹp hoang sơ đang dần biến mất. Tôi nhận thấy đất nông nghiệp thật sự quan trọng. Con người có thể thiếu mặc nhưng không thể thiếu ăn.
May mắn thay nhà tôi có một mảnh đất vườn đủ để tôi thực hiện kế hoạch của mình. Thay vì ăn mặc bảnh bao rồi sống giả tạo ở thành thị, tôi về quê ăn mặc giản dị, thoải mái sống thật rồi làm giàu trên chính mảnh đất của mình. Đối với người dân ở chỗ tôi, mười công đất không là gì vì quy ra tiền chẳng được bao nhiêu, nhưng với tôi, đó là kho báu.
Sống ở Sài Gòn bao nhiêu năm, chỉ biết lo lao đầu vào công việc, hàng ngày ngoài công việc ra còn phải đối phó và dè chừng những người xung quanh, đêm lại thì thao thức tương tư về những ký ức thuở còn thơ.
Ngày cứ trôi qua như vậy mà quên mất chuyện tình phu thê của đời mình. Bạn bè năm xưa của tôi giờ có vợ con hết rồi, không còn những lúc khi cần là có nhau, tụ tập nô đùa nữa. Thằng tri kỷ của tôi lại cách xa ngàn cây số, thỉnh thoảng hai đứa gọi video hàn huyên vài tiếng rồi thôi, không biết bao giờ mới có lại cảm giác cùng tri kỷ thâu đêm ôn lại chuyện xưa. Ở Sài Gòn, tôi quen biết người này người kia nhưng cũng chỉ xã giao, không phải bạn. Nói đúng hơn, giờ tôi chẳng có bạn mà cũng không cần kết giao bạn bè gì nữa.
Giờ với tôi, gia đình là quan trọng nhất. Hiểu được sự thiêng liêng của tình cảm gia đình mà không gì có thể thay thế được nên tôi sẽ rất trân trọng người gắn bó cùng mình, yêu thương vợ con, không để vợ phải ưu phiền, lo lắng về bất cứ điều gì. Dù chưa làm chồng làm cha bao giờ nhưng tôi sẽ cố gắng hết mình để làm tròn trách nhiệm của một người đàn ông khi có gia đình.
Hôm nay tôi viết những dòng này với hy vọng mong manh tìm được một người cùng mình đi hết quãng đường đời còn lại. Thời đại 4.0, thật khó để tìm được một người yêu thích ngành nông nghiệp, nhưng tôi nghĩ điều kỳ diệu sẽ xảy ra và em sẽ xuất hiện bên tôi. Tôi muốn nhắn nhủ ít lời đến em là "Hãy đặt niềm tin ở anh, ngành nông nghiệp sẽ lên ngôi trong nay mai thôi".
Về em, tôi chẳng có tiêu chuẩn gì về ngoại hình hay tuổi tác cả, những điều đó với tôi không quan trọng. Miễn sao hai đứa sống hòa thuận, vui vẻ, hạnh phúc là được rồi, không cần phải quan tâm đến lời gièm pha của thiên hạ.
Còn về kinh tế, bao nhiêu gọi là giàu, bao nhiêu gọi là nghèo? Không có hạn mức nào đo được hết. Bản thân thấy no đủ, tự nhiên sẽ thấy tốt. Tôi không đảm bảo lo được cho em cuộc sống xa hoa, lộng lẫy, sơn hào hải vị nhưng xin lấy danh dự và bản lĩnh của người đàn ông ra đảm bảo sẽ không để em phải chịu khổ. Hàng ngày rau củ, thịt cá đầy đủ, lâu lâu "vỗ béo" cho em tôm hùm, cua hoàng đế ăn giải khuây, mùa hè đi tắm sông, mùa đông có áo ấm. Em đừng lo lắng hay đặt nặng chuyện kinh tế, có sức khỏe là có tất cả.
Mỗi chúng ta là một cá thể riêng biệt, ai cũng có tốt xấu, mỗi người nên nhường nhịn một ít là xong, hoặc tôi có thể nhường em nhiều hơn cũng được, vì tôi chịu thiệt thòi riết quen rồi.
Sẽ thật tuyệt vời khi em có lối sống giản dị, tính cách nhẹ nhàng. Khi gặp chuyện bất đồng, cả hai cùng ngồi xuống từ từ giải quyết để đi đến thống nhất chung trong sự vui vẻ. Mong em đừng nóng giận, la hét, đánh đập tôi. Tôi chịu đòn tí cũng không sao nhưng sợ em mệt, ảnh hưởng đến sức khoẻ của em và tâm lý của con cái tụi mình.
Vậy là sắp được về nhà ăn Tết rồi, được tung tăng, chạy nhảy, chơi đùa cùng đàn chó ở vườn thật thích làm sao. Còn em, em thấy sao? Về nhà tôi chơi không nè? Về đi, đừng đắn đo nữa, về tôi cho em ăn gà, gà nhà tôi rất nhiều, thịt rất ngon. Em gửi mail đi rồi tôi dẫn em về nhen, vui lắm. Hẹn gặp em nhé. Chúc em thật nhiều sức khỏe.
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
- Họ tên: Trần Vũ Kiếm
- Tuổi: 28 tuổi
- Nghề nghiệp: Lao động tự do
- Nơi ở: Quận Bình Thạnh, TP Hồ Chí Minh
- Giới tính: Nam