Bài thơ Người hàng xóm trích trong tập Tâm hồn tôi (1940):
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn
Hai người sống giữa cô đơn
Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.
Giá đừng có giậu mùng tơi
Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng
Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng
Có con bướm trắng thường sang bên này...
Bướm ơi, bướm hãy vào đây
Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi
Chả bao giờ thấy nàng cười
Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên
Mắt nàng đăm đắm trông lên
Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi
Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi
Tôi buồn tự hỏi: hay tôi yêu nàng ?
...Bên hiên vẫn vắng bóng nàng
Rưng rưng tôi gục xuống bàn rưng rưng
Nhớ con bướm trắng lạ lùng
Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng
Hỡi ơi bướm trắng tơ vàng
Mau về mà chịu tang nàng đi thôi
Đêm qua nàng đã chết rồi
Nghẹn ngào tôi khóc, quả tôi yêu nàng
Hồn trinh còn ở trần gian
Nhập về bướm trắng mà sang bên này.
Bài thơ là mối tình lãng mạn, đằm thắm, xen lẫn tiếc nuối của chàng trai tuổi đôi mươi. Tác phẩm khép lại như tấm màn sân khấu kéo xuống, khép lại một vở kịch thơ với nhân vật "tôi", "nàng" và chứng nhân là "con bướm trắng". Trong đó, chỉ có nhân vật "tôi" độc thoại với chính mình, cũng là người duy nhất còn tồn tại trong một kết thúc nửa thực, nửa mơ.
Trước năm 1945, Nguyễn Bính còn có nhiều tác phẩm thơ nổi tiếng như: Những bóng người trên sân ga (1937), Cô hái mơ (1939), Lỡ bước sang ngang (1940), Hương cố nhân (1941)...
Câu 5: Bài thơ nào của Nguyễn Bính được phổ nhạc thành bài hát "Tiểu đoàn 307"?