
Thanh Thắng tranh chấp với một cầu thủ Viettel ở V-League. Ảnh: VPF.
- 10 năm qua, bóng đá Việt Nam sản sinh ra nhiều thủ môn tài năng. Có những người trẻ ít nhiều tạo dựng được tên tuổi ở đấu trường châu lục như Bùi Tiến Dũng. Có người lại xuất ngoại thành công và đạt bước tiến lớn trong sự nghiệp như Đặng Văn Lâm. Còn Thanh Thắng, bóng đá đối với anh thế nào?
- Tôi sinh ra ở Đồng Nai trong một gia đình nghèo có hai chị em. Cuộc sống lúc đó khó khăn lắm. Sau này tôi lại lập gia đình sớm nên mọi thứ càng bộn bề. Cho nên, từ khi còn là một cầu thủ nhi đồng, tôi đã xác định bóng đá là phao cứu sinh của cuộc đời mình, là cơ hội thay đổi cuộc sống của gia đình.
Cho đến bây giờ, dù trải qua rất nhiều thăng trầm, tôi luôn cảm thấy biết ơn bóng đá. Bởi bóng đá giúp tôi lo được cho gia đình về kinh tế, trở thành niềm tự hào của mọi người trong nhà và vì thế tôi luôn dặn lòng mình phải cố gắng duy trì thể lực, phong độ để có thể gắn bó với bóng đá đỉnh cao càng lâu càng tốt.
- Nhắc đến gia đình, dường như đó là một "vùng cấm" mà Thanh Thắng ít đề cập đến trên truyền thông?
- Đúng vậy. Những gì thuộc về gia đình, tôi muốn giữ cho riêng mình. Cũng có thể vì tính cách của tôi và các thành viên khác không muốn ồn ào, nên tôi tránh để công việc của mình ảnh hưởng tới mọi người. Tuy nhiên, thực sự thì gia đình chính là động lực để tôi đi theo con đường bóng đá, là điểm tựa mỗi khi gặp khó khăn và luôn là nơi tìm về đầu tiên để chia sẻ những niềm vui trong sự nghiệp.
- Con đường trở thành cầu thủ chuyên nghiệp của anh thế nào?
- Năm 2002, khi Sở TDTT tỉnh Đồng Nai tuyển sinh cho lớp năng khiếu, tôi thi cả vị trí thủ môn lẫn cầu thủ rồi đậu cả hai. Cuối cùng, tôi quyết định chọn làm thủ môn vì nhận thấy mình trội hơn các bạn khi đứng trong khung thành, đồng nghĩa với cơ hội được ra sân nhiều hơn. Tuy nhiên, con đường chuyên nghiệp của tôi trắc trở hơn nhiều anh em cùng thế hệ.
Lúc tôi thi đấu, Đồng Nai chỉ chơi ở hạng Nhất nên sau khi kết thúc hợp đồng đào tạo, tôi quyết định đi tìm cơ hội ở sân chơi V-League. Tôi phiêu bạt qua Đồng Tháp một mùa giải, rồi chơi cho Kiên Giang nửa mùa, trước khi được HLV Hoàng Anh Tuấn đưa ra Bắc thi đấu cho Hải Phòng. Có thể nói, thầy Tuấn đã tạo ra bước ngoặt trong sự nghiệp của tôi, giúp tôi có được những thành công như hiện tại. Còn người tạo nên nền tảng của tôi là thầy Hoàng Ngọc Tuấn, người đã dìu dắt từ khi tôi còn học lớp năng khiếu ở Đồng Nai.
- Anh bắt đầu tạo dựng được tên tuổi khi đến Thanh Hóa. Cuộc phiêu lưu ở đó ra sao?
- Tôi cùng Thanh Hóa hai lần về nhì V-League và một lần á quân Cup Quốc gia. Cũng có thể xem là có chút thành tựu. Trong hai năm đầu tiên, tôi luôn là lựa chọn số một, thậm chí chơi tới 47 trong tổng số 52 trận của đội bóng tại V-League. Lúc đó, được FLC đầu tư nên Thanh Hoá luôn hướng đến cuộc đua vô địch.
Nhưng trong trận gặp Quảng Ninh ở cuối mùa 2017, tôi mắc sai lầm chuyền bóng vào chân Dyachenko, khiến CLB thua trận và ảnh hưởng đến cơ hội vô địch. Ban huấn luyện vẫn tin tưởng, nhưng các CĐV thì không. Họ gần như quay lưng và chỉ trích tôi ghê lắm. Nghề thủ môn khắc nghiệt vô cùng, chỉ một sai lầm thôi là tất cả nỗ lực, cố gắng của mình trước đó đều trở nên vô nghĩa. Bản thân tôi cũng rơi vào trạng thái bất ổn về tâm lý. Buồn và tự trách nhiều. Sai lầm ấy cứ quanh quẩn trong đầu, và phải mất một thời gian gia đình động viên nhiều tôi mới vượt qua rồi quyết tâm để chứng minh giá trị của mình.
- Và đó là lý do anh tìm đến TP HCM?
- Tôi gần như không có cơ hội sửa sai ở Thanh Hóa. Cả mùa giải 2018, dù vẫn tập chăm chỉ và có phong độ ổn định, tôi chỉ được vào sân tám trận. Khi hết hợp đồng, tôi quyết định gia nhập CLB TP HCM, vốn lúc đó cũng đang thiếu vị trí thủ môn. Cho đến hiện tại, tôi rất hạnh phúc và luôn cố gắng tập luyện thật chuyên nghiệp để làm gương cho các đàn em. Mục tiêu đội bóng đặt ra mùa này là top 2, và thậm chí đua vô địch, nhưng trước mắt tôi hiểu rằng chúng tôi cần cố gắng từng trận.
- Còn mục tiêu anh đặt ra cho bản thân là gì?
- Đó là được khoác áo đội tuyển quốc gia, dù chỉ một lần. Trước đây khi tham dự các giải trẻ, tôi đều được bình chọn là thủ môn xuất sắc, nhưng những lần tập trung, tôi đều không có tên. Tôi không hiểu vì sao, nhưng có thể do thể hình của mình không quá cao lớn ở vị trí thủ môn. Tôi chỉ cao 1m72 và dù thể hiện nhiều ở khả năng ra vào, phản xạ hoặc sử dụng chân thành thạo... nhưng cơ hội vẫn chưa đến.
Tôi biết điểm mạnh và điểm yếu, cũng biết mình đang ở đâu nên bây giờ mục tiêu cùng CLB là quan trọng nhất. Còn cánh cửa ĐTQG chắc cần một chữ Duyên.

Đồng Việt