Năm cuối đại học, nhóm tôi cùng làm chung một đề tài, trong đó có anh. Tôi không biết chính khoảng thời gian đó anh đã để ý tôi. Sau này anh nói chú ý tôi vì tính cách quyết đoán, dứt khoát trong công việc nhưng vẫn toát lên sự dịu dàng, nữ tính. Có lẽ do tôi được nhận vào thực tập ở một công ty có phong cách chuyên nghiệp nên tôi có phần trưởng thành hơn so với bạn bè cùng nhóm. Lúc đó, tôi vẫn chỉ coi anh như một người bạn.
Ngày bảo vệ đồ án kết thúc cũng là lúc anh thường xuyên quan tâm tôi. Biết tôi luôn bận rộn với công việc và những kế hoạch trong tương lai, anh thường rủ tôi đi dạo để đầu óc thoải mái. Bỗng một ngày anh tỏ tình, tôi khá bất ngờ nhưng trong thâm tâm tôi cũng có tình cảm và đã nhận lời.
Ra trường, tôi được giữ lại công ty làm việc, còn anh xin được việc tại Hà Nội. Tình yêu của chúng tôi rất tốt đẹp, tôi tin tưởng anh và anh cũng vậy. Chúng tôi đã xác định sẽ đến với nhau dù biết tương lai sẽ khó khăn. Cuộc sống của chúng tôi đơn giản nhưng luôn tràn ngập tiếng cười. Anh không phải mối tình đầu nhưng là tình yêu đầu tôi tin tưởng và dành trọn.
Điều gì đến cũng đến, tôi lên đường sang Anh du học. Trước ngày tôi đi một hôm, anh đã khóc, tôi cũng khóc, sự chia ly khiến cả hai cùng đau khổ. Vì tương lai của cả hai, tôi nén nỗi niềm và nói với: “Em đi nhất định sẽ về, tương lai của chúng ta sẽ tốt hơn bây giờ. Anh nhất định phải đợi em về”. Anh ôm tôi thật chặt và khóc nức nở như một đứa trẻ. Bên ngoài anh mạnh mẽ, cứng rắn nhưng tâm hồn rất yếu đuối.
Hôm tôi đi, anh không tiễn, không dám đối diện với sự thật rằng chúng tôi phải xa nhau mà chưa biết ngày gặp lại. Chán nản, buồn bã vì nhớ thương tôi, anh bỏ việc ở Hà Nội. Anh nói ở đây sẽ không thể làm việc được khi không có tôi, đâu đâu cũng có những kỷ niệm của hai đứa. Anh vào Sài Gòn kiếm việc, chỉ được một tháng nên không tập trung làm được và lại nghỉ việc. Anh về quê, buồn bã cả ngày. Tôi rất buồn khi biết được tình trạng của anh. Kết nối được cuộc gọi đầu tiên cho anh, tôi nghẹn ngào không nói lên lời, chỉ biết khóc và động viên anh cố gắng. Tôi nhớ anh đến cồn cào. Rồi anh cũng nguôi ngoai và nghe lời tôi, trở ra Hà Nội tiếp tục công việc.
Chúng tôi xa nhau một năm rồi, tình cảm hai đứa dành cho nhau vẫn như xưa dù trong khoảng thời gian đó đã có biết bao sự việc xảy ra. Yêu xa, khổ sở và khó khăn vô cùng. Cả hai động viên nhau phải tự chăm sóc cho bản thân khi không có người yêu bên cạnh, cũng không thể tránh được những khi tôi ốm mà anh lại quá xa xôi. Khi anh bị ngã xe, phải đi tập tễnh mất mấy ngày, tôi quặn đau vì vết thương thật đáng sợ. Tôi thương anh vô cùng nhưng cũng không thể làm được gì cho anh, chỉ biết động viên.
Yêu xa, có một khoảng thời gian cả hai đều có những biểu hiện ghen tuông và nghi ngờ lẫn nhau. Trong thời gian đó, chúng tôi đều vô cùng mệt mỏi, thường xuyên có những hiểu lầm và cãi vã. Vì biết tính nhau, chúng tôi chưa bao giờ giận quá một ngày. Cả hai thỏa thuận dù có bất cứ chuyện gì cũng phải giải quyết mâu thuẫn ngay trong ngày. Chúng tôi hiểu nhau và càng yêu thương nhau nhiều hơn.
Ngoài thời gian dành cho công việc, học tập của anh và tôi, chúng tôi vẫn thường xuyên gặp nhau trên mạng. Hai đứa ở một mình, cách nhau về khoảng cách địa lý và thời gian nhưng vẫn hẹn gặp nhau đều đặn. Nhìn anh, tôi không cầm nổi lòng. Anh gầy đi như một que củi, nấu ăn đạm bạc, chẳng có gì ngoài hai món đơn giản mỗi ngày. Anh cứ sống như vậy khiến tim tôi càng đau. Tôi muốn bỏ lại tất cả để trở về bên anh, cả hai cùng bắt đầu cuộc sống mới. Anh là người có chí hướng nhưng nói không có tôi ở bên động viên tinh thần như ngày xưa sẽ chẳng làm được gì và không có động lực để cố gắng.
Tôi phải làm sao đây? Bỏ lại tất cả và trở về bên anh hay cố học xong rồi về? Còn những hai năm nữa, anh có chờ nổi? Tôi mâu thuẫn quá! Tôi thương bố mẹ và không cam tâm trở về tay trắng vì khi ra đi tôi đã mang theo phần lớn gia tài của bố mẹ. Tôi không đành lòng.
Yêu xa, điều khó khăn nhất của hai đứa là sự gắn kết cảm xúc. Xa nhau cả năm trời, cảm xúc con người bị chi phối dữ dội. Thời gian đầu, tôi và anh đều có thể “nhịn” được, sau anh có biểu hiện muốn sex, vì yêu anh nên tôi đã chiều, chúng tôi chat sex và quan hệ… ảo. Tôi biết cảm xúc của tôi lúc đó là thật, không kiềm chế được bản thân, tôi “tự làm” trước mặt anh. Anh thấy, rồi buồn và giận tôi. Tôi vừa ngượng nhưng cũng trách anh gia trưởng, vì dù sao đó cũng là cảm xúc của tôi với anh. Tôi yêu anh và chỉ biết có anh.
Ngoài anh ra, tôi chưa bao giờ nghĩ tới người đàn ông nào khác. Anh hiểu và không còn giận tôi nữa. Kể từ đó, anh không còn đòi hỏi chuyện này với tôi, còn tôi cũng chỉ biết cố gắng chịu đựng. Tôi đi làm nhiều hơn, tham gia vào câu lạc bộ của trường, tập trung học nhiều chỉ để quên đi cảm xúc ấy. Tôi biến mình thành con người bận rộn nhưng mỗi khi đêm về, một mình trong căn phòng, tôi lại nhớ anh da diết. Nhớ về anh, nghĩ tới anh và cái cảm giác sau lần “yêu xa” đó, cảm xúc trong tôi lại trỗi dậy.
Tôi cố kìm lòng, đọc sách nhiều hơn nhưng không sao nguôi ngoai mỗi khi nhớ anh. Đã nhiều đêm kể từ ngày xa anh tôi ngủ không trọn giấc, trở nên dễ cáu gắt với người thân, bạn bè, thậm chí là khi nói chuyện với anh. Anh hiểu nhưng vẫn không muốn tôi làm việc đó bởi theo anh chỉ có con trai mới làm thế, con gái là vậy thật kỳ cục, anh cho đó là ham hố. Nghe anh, tôi đã cố gắng kiềm chế bản thân nhưng vì quá yêu và nhớ tôi đã không thể dừng lại.
Thời gian gần đây tôi giấu anh, thủ dâm để giải tỏa sinh lý vì không muốn phản bội anh. Một tuần tôi chỉ làm chuyện đó một lần, sau đó chìm vào giấc ngủ nhanh hơn và ngủ sâu hơn, không còn thao thức và trằn trọc như trước. Tôi thấy áy náy và có lỗi khi đã giấu anh chuyện này. Có phải tôi là người quá ham muốn như anh nói? Cả hai cũng không còn trẻ, đều 28 rồi, chẳng lẽ tôi làm như thế là sai?
Tôi đọc nhiều những bài viết nói về việc phụ nữ thủ dâm, rùng mình khi họ dùng công cụ để tự thỏa mãn, kể cả khi biết nó nguy hiểm tới bản thân. Tôi thì không, chỉ đơn giản là nhớ về anh, nghĩ đến cảm xúc anh dành cho là tôi đã thấy mình như đang được yêu, chỉ thủ dâm bình thường là đã có thể thỏa mãn. Tôi không nhớ đến ai khác ngoài anh, dù môi trường sống khá thoáng và tự do. Vài người có tình cảm nhưng tôi không để ý và còn nói với họ tôi có người yêu ở quê nhà. Có người rút lui nhưng cũng có người chẳng quan tâm tới điều đó, họ còn thẳng thắn nói rằng chúng tôi sẽ sớm chia tay vì “Làm sao tin được người yêu bạn sẽ chung thủy”. Tôi hoang mang nhưng vẫn tin anh, phải làm gì để thoát khỏi tình trạng này?
Thi