From: Ở Trọ Trần Gian
Sent: Monday, May 24, 2010 11:17 PM
Chào anh Khánh Hưng,
Tôi là độc giả trung thành của mục Tâm sự nhưng chưa một lần viết thư tham gia diễn đàn. Mãi hôm nay nhân đọc tâm sự của anh Hưng, tôi mạo muội có mấy dòng trao đổi.
Trước tiên, tôi xin chúc mừng anh Hưng đã đạt được cái gọi là “American Dream”. Tôi hiểu anh đã nỗ lực rất nhiều để đạt được những thành tựu này và anh hoàn toàn có quyền tự hào về nó.
Tôi hiểu và thông cảm với suy nghĩ e dè, đề phòng của anh, vì qua nhiều kênh thông tin từ người thân quen, bạn bè, tôi được biết có không ít cô gái Việt Nam lấy chồng Việt kiều chỉ để được đi Mỹ, qua đến đó thì chia tay để chia gia tài, quen với người khác hoặc lấy chồng giàu hơn, có nhiều ưu điểm hơn… khiến rất nhiều người đàn ông điêu đứng.
Từ thực tế cuộc sống cộng với những va chạm, thậm chí là va vấp trong cuộc sống dễ khiến cho anh có suy nghĩ tỉnh táo. Tuy nhiên, tôi xin khẳng định với anh rằng phụ nữ Việt Nam không thiếu những người kiên nhẫn, không xem trọng danh lợi, địa vị lẫn “mác” Việt kiều cũng như giấc mơ Mỹ. Điều quan trọng là anh có tìm được những người như thế không và tìm được rồi, liệu anh có phải là người mà họ tìm kiếm hay không, hai người có phù hợp với nhau hay không?
Xin tự giới thiệu, tôi là một cô gái thuộc thế hệ 8X đời đầu, vẫn còn độc thân và hiện sinh sống và làm việc tại TP HCM. Tôi sinh ra và trải qua tuổi thơ ở một làng quê nhỏ xíu, ít người biết đến. Ở đó đa số con gái học cao lắm là hết lớp 12 rồi nghỉ học, lấy chồng, sinh con. Cuộc sống chỉ quanh quẩn trong xóm làng. Đối với nhiều người, đi đâu đó trong bán kính 500 km là một điều gì rất lớn lao và lắm người cả đời không thực hiện được mong muốn đơn giản đó.
Nhưng từ khi có ý thức, tôi đã luôn trăn trở với câu hỏi người ta sống để làm gì? Đâu là ý nghĩa của cuộc sống? Tôi thường trăn trở trước những nghịch cảnh trong cuộc sống, muốn góp phần làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn, muốn có thể đi chu du khắp nơi cho thỏa cuộc sống này và làm được nhiều điều có ích. Tôi không muốn sống một cuộc sống đơn điệu, tầm thường. Vì lẽ đó, tôi đã không ngừng nỗ lực phấn đấu để vươn mình ra biển lớn.
Ở khía cạnh nào đó, giữa tôi và anh cũng có chút tương đồng. Từ một cô gái tỉnh lẻ vào Sài Gòn với hai bàn tay trắng, sau hơn 10 năm học hành và không ngừng nỗ lực phấn đấu, nhanh nhạy nắm bắt các cơ hội cộng thêm một chút may mắn… dù tuổi đời chưa đến 30 nhưng tôi đã có trong tay nhiều thứ mà rất nhiều người mơ ước.
Tôi có 2 bằng ĐH, một bằng Master về Kinh tế của nước ngoài. Tôi có một căn hộ xinh xắn rộng gần 100 mét vuông, bên cạnh có hồ bơi, sân tennis… Tôi có một công việc tốt tại một công ty của nước ngoài với thu nhập tốt và nhiều cơ hội thăng tiến. Tôi cũng đã đi rất nhiều nước từ gần đến xa hơn nửa vòng trái đất…
Là người giao thiệp rộng, tôi có rất nhiều bạn bè thuộc nhiều độ tuổi khác nhau và đa số đều là những người thành đạt, trong đó có không ít những người trẻ thuộc thế hệ 8X sắm được nhà riêng, những người thuộc thệ hệ 7X nhiều người có tài sản lên đến hàng chục tỷ, vài căn nhà và cả biệt thự… Cá biệt có những người có tài sản lên đến hàng trăm tỷ. Nhiều người nắm giữ những vị trí cao trong các tổ chức, tập đoàn lớn.
Tôi được họ quý mến, nể phục và đánh giá cao. Mặc dù tôi có những người bạn thành đạt là thế, giàu có là thế, nhưng điểm mấu chốt khi chơi với họ là tôi không quan tâm đến việc họ có bao nhiêu tiền (đa số sau một thời gian chơi, khi đã khá thân rồi tôi mới biết họ giàu) mà quan tâm đến tính cách, cách đối nhân xử thế của họ.
Tôi nhỏ hơn họ, tài sản so với họ chẳng là gì cả nhưng tôi chẳng bao giờ có tâm lý lép vế khi chơi với họ. Ở tôi có một nghịch lý là tôi thích tiền và nỗ lực phấn đấu để vươn lên khẳng định mình và kiếm tiền, nhưng tôi lại thờ ơ với tiền, không để đồng tiền tác động đến mình nhiều, không bị đồng tiền làm lóa mắt.
Tôi thoải mái khi ở trong môi trường của những người bạn giàu có, đến những nơi sang trọng xa hoa nhưng cũng rất thích trò chuyện với những người lao động phổ thông, ăn ở những quán vỉa hè… Sẽ có nhiều người khi đạt được những thứ như tôi, đặc biệt là ở lứa tuổi này, sẽ dễ nảy sinh tâm lý tự mãn hoặc “chảnh”. Tuy nhiên, chân thành mà nói, mặc dù tôi hài lòng và đôi lúc tự hào vì những thứ mà mình có, những thành tựu mà tôi đạt được đến lúc này, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình là người giỏi giang hay tự mãn.
Tôi biết những thứ mình có vẫn còn rất nhỏ bé và ngoài kia còn rất nhiều người giỏi giang hơn tôi, đáng để tôi học hỏi và phía trước vẫn là con đường dài đầy hoa thơm cỏ lạ cũng như những thử thách thức đang chờ đón đón tôi. Phía trước là cả bầu trời rộng lớn và tôi tự thấy mình mới chỉ là con ếch nhỏ bé vẫn còn ở đáy giếng nhìn ra mà thôi.
Từ hồi học phổ thông đến bây giờ, tôi có khá nhiều người để ý, theo đuổi, có người kiên trì theo đuổi hàng mấy năm liền. Tôi cũng có quen vài người, đó là những chàng trai tốt, xét theo tiêu chuẩn thông thường của xã hội (ngoại hình ổn, học ĐH, gia đình khá giả, công việc tốt, đối xử tốt với tôi), nhưng ở họ tôi không thấy được sự đồng cảm, đồng điệu trong chí hướng nên chia tay.
Một số hoặc là vì xuất thân giàu có nên hơi công tử, ngại thử thách, dễ an phận với cuộc sống an nhàn hiện có, không có tham vọng vươn mình ra biển lớn, một số xuất thân khó khăn nhưng chỉ mới đạt được một số thành công, thu nhập một vài ngàn USD hoặc mới tậu được căn nhà đã vội tự mãn, mắc bệnh ngôi sao, sớm quên mất thuở hàn vi...
Một số người khá giàu có, có thể tiêu xài cho bản thân, gia đình rất nhiều nhưng lại không sẵn lòng chia sẻ với những người có hoàn cảnh khó khăn… Tóm lại, ở họ vẫn thiếu những thứ nền tảng mà tôi tìm kiếm. Tôi tôn trọng họ và hiểu mỗi người có suy nghĩ, lựa chọn cuộc sống khác nhau và không thể miễn cưỡng người khác làm điều mình không thích. Một số người giờ đã có gia đình và chúng tôi vẫn là bạn bè tốt.
Tôi đã nhiều lần suy nghĩ, tự hỏi rốt cuộc bản thân mình cần gì, người đàn ông thế nào là phù hợp với tôi. Mấy năm liền tôi hầu như không quen ai mà tự đối diện với chính mình, lắng nghe lòng mình, chiêm nghiệm để rồi đi đến sự thấu hiểu rằng tôi cần một người đàn ông không cần giàu có nhưng phải là người bản lĩnh, độ lượng, sống có tâm, có mục đích, có sự đồng cảm với tôi. Là người sống theo kiểu “thắng không kiêu, bại không nản”. Dù mai này thành công, giàu có vẫn không tự mãn, biết đối xử chan hòa, rộng mở với mọi người và quý trọng các giá trị đạo đức truyền thống. Thích kiếm tiền nhưng không coi trọng đồng tiền. Nếu trong cuộc sống có thất bại, có gục ngã vẫn có thể kiên cường đứng lên đi tiếp chứ không buông xuôi.
Tôi muốn cùng người đó đồng cam cộng khổ, cùng trải qua những thăng trầm trong cuộc sống để xây dựng gia đình hạnh phúc, sự nghiệp viên mãn và có cuộc sống thật ý nghĩa. Nếu có thể được thì cùng nhau phấn đấu gầy dựng sự nghiệp, tạo lập được công ty lớn, có tên tuổi, có thể đóng góp nhiều vào sự phát triển của xã hội, kiếm được thật nhiều tiền để có thể cùng chu du đây đó, có nhiều thời gian dành cho bản thân, gia đình và con cái và làm từ thiện, góp phần làm cho cuộc sống của người khác tốt đẹp hơn.
Đã hơn 5 năm rồi kể từ khi tôi chia tay người bạn trai gần nhất, tôi vẫn chưa chính thức quen ai mà kiên trì tìm kiếm người phù hợp mặc dù quanh tôi không thiếu những người đàn ông thành đạt, giàu có, giỏi giang. Thậm chí có người còn định giới thiệu Việt kiều, Mỹ trắng… cho tôi, nhưng tôi đều từ chối.
Thật lòng mà nói, khi quen ai tôi không quan tâm đến tài sản hay quốc tịch, thành phần xuất thân của họ. Tôi biết mình không thiếu bản lĩnh và khả năng trong việc kiếm tiền và làm giàu, tôi không có ý định dựa dẫm vào bất cứ ai cả. Đối với tôi, nước Mỹ là một đất nước phát triển và có nhiều ưu điểm, nhưng tôi không phải là người vọng ngoại. Đối với tôi sống ở đâu không quan trọng. Quan trọng là mình sống với ai và sống như thế nào và mình làm được những gì.
Mặc dù tôi là một phụ nữ năng động và hiện đại, có cuộc sống rất thoải mái nhưng tôi vẫn hướng về những giá trị truyền thống. Tôi yêu trẻ và đang “mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ”. Tuy nhiên, tôi không vội vã, không vội vàng mà vẫn thư thả tìm kiếm một người đàn ông có những vẻ đẹp tâm hồn và trân trọng các giá trị truyền thống… như tôi nói ở trên. Dù bề ngoài tôi là cô gái cá tính, năng động và không kém phần nghịch ngợm, tôi lại là người sống khá nội tâm và ưa thích nhạc Trịnh. Tôi thích những triết lý sống bàng bạc trong nhạc của ông.
Tôi quan niệm cuộc sống là một cuộc dạo chơi, những tháng ngày mình đang sống là chuỗi ngày ở trọ trần gian, đời người chỉ sống có một lần nên cố gắng sống sao để chuỗi ngày ở trọ của mình sẽ là những tháng ngày tươi đẹp và hữu ích để không uổng phí kiếp này. Mặc dù tuổi chưa đến 30 nhưng tôi đã trải qua khá nhiều biến cố trong cuộc sống đủ để nhìn cuộc sống với đôi mắt của người thấu hiểu. Mặc dù bên ngoài tôi là người khá tham vọng, cầu tiến và năng động, không ngừng phấn đấu nỗ lực vươn lên những tầm cao mới, nhưng trong tâm hồn tôi rất an nhiên, tự tại.
Hiện tại mặc dù tôi sống một mình nhưng cảm thấy rất vui vẻ, thoải mái và hạnh phúc. Ngoài giờ làm việc, tôi tham gia các khóa học ngắn ngày để hoàn thiện bản thân, chơi thể thao và chia sẻ thời gian với người thân, bạn bè… xem phim, nghe nhạc, đọc sách, nấu ăn, chăm sóc bàn thân cả ngoại hình lẫn tâm hồn và không quên để ý tìm kiếm các cơ hội làm ăn, kiếm tiền khác. Thỉnh thoảng tôi lại cùng bạn bè, người thân đi du lịch đây đó. Cuộc sống của tôi sống động và đầy màu sắc nên hầu như hiếm khi nào tôi cảm thấy buồn hay cô đơn, trống trải. Tôi thấy mình là người rất may mắn và hoàn toàn hài lòng với những gì mình có.
Trở lại vấn đề của anh Hưng, những gì tôi nói ở đây chỉ là những lời góp ý chân thành, không hề có ý phê phán hay lên án. Anh đã ở vào tuổi "Tứ thập nhi bất hoặc", thành đạt trong sự nghiệp, nhưng có vẻ như anh quá chú tâm vào việc phát triển sự nghiệp mà quên mất khía cạnh nhìn nhận, đánh giá người khác cũng như chính bản thân mình. Nói một cách thẳng thắn đó là kỹ năng sống của anh hơi kém.
Binh pháp có câu “Biết người, biết ta trăm trận, trăm thắng”. Ở đây anh không hiểu rõ mình, càng không biết người mà anh chọn, vậy nên việc anh trải qua 3 mối tình đều thất bại là điều dễ hiểu. Tuy nhiên, chuyện đã qua hãy để nó qua, quan trọng là anh có thể học được gì từ những thất bại này để anh có thể có một kết thúc có hậu với cô gái thứ 4 hay thứ 5 sau này.
Tôi tin khi anh viết lên những dòng tâm sự này, anh thật sự có lòng thành muốn người khác chỉ ra cho anh con đường và cho anh thấy đúng, sai trong cách nhìn nhận của mình để ngõ hầu anh sớm tìm được người như ý. Vì thế tôi xin mạo muội góp một số ý như sau.
- Thứ nhất, trong giai đoạn hiện nay anh không nên vội vã có quan hệ tình cảm với bất cứ người nào mà nên dành ra một khoảng thời gian, vài tuần, vài tháng hay thậm chí là một năm để hiểu rõ bản thân mình (mình là người như thế nào, các giá trị sống của mình, sở thích…). Từ đó anh có thể hiểu được một người phụ nữ như thế nào là phù hợp với anh.
Trong thư của anh tôi chỉ thấy anh nhấn mạnh về các yếu tố vật chất mà không nghe nói đến các giá trị tinh thần mà anh có. Nếu một người phụ nữ đến với anh chỉ vì những sự hào nhoáng, vì tiền của anh thì khi anh gặp khó khăn họ cũng sẽ dễ dàng rũ áo ra đi. Ngược lại, nếu anh gặp một người con gái không ham tiền tài thì dù anh có giàu gấp nhiều lần mà tâm hồn anh cằn cỗi thì người ta cũng sẽ không chọn anh.
- Thứ hai, tình yêu thường bắt đầu từ tình bạn và cần thời gian để nuôi dưỡng, phát triển nó. Cái gì dễ đến cũng thường dễ đi. Các cô gái anh quen trước đây, chỉ sau chưa đầy 3-4 tuần gặp gỡ đã thích và yêu anh thì quả là quá “fast-food”. Và bản thân anh cũng thế, có câu “dục tốc bất đạt”. Xuất phát điểm từ những cuộc tình, đúng hơn là tôi thấy gần như trò chơi của những cái đầu tính toán. Anh có quan điểm hơi bị cao ngạo khi tự cho mình quyền “đặt ra tiêu chuẩn là một năm thử thách". Theo tôi anh nên chân thành và tế nhị, khiêm tốn hơn trong những mối quan hệ sau này.
Nếu anh gặp được một người con gái nào mà anh thấy ổn, hãy bắt đầu bằng tình bạn và nuôi dưỡng nó lớn lên. Thời đại thông tin, anh có thể thường xuyên liên lạc, tìm hiểu họ cũng như để họ hiểu về anh. Tôi ủng hộ quan điểm “không thể chọn vợ một cách cẩu thả” của anh, tôi đồng ý với quan niệm tỉnh táo một chút khi kết hôn vì tình yêu chỉ là điều kiện cần chứ không hẳn là điều kiện đủ nhưng tôi phản đối quan điểm xem hôn nhân như một sự tính toán, mua bán…
Nếu hai người phù hợp, tình cảm sẽ dần dần phát triển lên thành tình yêu và có kết thúc đẹp, còn ngược lại, anh cũng không nên vì thế mà bi quan, thất vọng hay cay cú. Điều tôi đặc biệt nhấn mạnh ở đây là bản thân anh cũng phải thể hiện được cho họ thấy sự quan tâm và tình cảm chân thành với họ. Đừng nghĩ vì anh giàu có nên có quyền cẩu thả, tùy tiện trong mối quan hệ hay cho mình ở “chiếu trên”. Trồng dưa được dưa, trồng cà được cà anh ạ. Nếu anh chân thành với người ta, tôi tin anh cũng sẽ được đáp lại như thế. Tình cảm phải có sự vun đắp, nuôi dưỡng từ cả hai phía.
- Thứ ba, tôi nghĩ anh nên dẹp bỏ bớt cái tôi của mình một chút. Anh nên hiểu một điều đơn giản rằng người giỏi có người giỏi hơn. Khi có tinh thần cầu thị, anh sẽ trở nên khiêm tốn hơn, cái nhìn về cuộc sống cũng sẽ nhẹ nhàng hơn. Chúc anh sớm tìm được người phù hợp và có một kết thúc đẹp.
Nhân đây tôi cũng rất mong các anh chị và các bạn, nhất là phái nam, hãy cho tôi biết liệu người đàn ông như tôi tìm kiếm liệu có còn tồn tại trong thời buổi này? Tôi có phải là người cầu toàn quá không?
Rất mong nhận được chia sẻ của các anh chị và các bạn gần xa qua email: otrotrangian1122@yahoo.com. Rất cám ơn các anh chị đã bỏ thời gian lắng nghe suy nghĩ của tôi. Rất cảm ơn quý báo đã cho tôi có cơ hội chia sẻ. Chúc quý báo ngày càng thành công và có nhiều độc giả hơn nữa.