Tôi là nữ, học cao đẳng một trường tầm trung, 26 tuổi, làm nhân viên văn phòng, xuất thân từ quê nên ở thành phố này, bạn bè và mối quan hệ cũng chỉ được vài người. Xung quanh tôi, mọi người chỉ bình dân nên không ai cho cơ hội gì để vực dậy. Tôi thất vọng về bản thân khi từng tuổi này, bạn bè cùng lứa có được sự ổn định, người thì có chức vụ trong cơ quan hoặc công ty. Còn tôi, từ lúc ra trường, đã làm được mấy nơi nhưng không ra ngô khoai gì.
Lúc trước dịch Covid, công việc rất thuận lợi, kiếm được một ít tích lũy. Đến khi dịch, công việc bất ổn nên tôi lấy tiền tiết kiệm mở một tiệm cơm tấm. Số vốn đầu tư và tiền lỗ do dịch kéo dài, sáu tháng hoạt động tổng là 180 triệu đồng. Xong tôi tìm việc làm tạm vì biết tìm việc lúc này rất khó nên rất trân trọng. Tôi tìm được công việc văn phòng lương chỉ được sáu triệu đồng. Thực sự tôi gói ghém lắm mới đủ chi tiêu, tháng nào không phát sinh hư xe, bệnh thì tháng đó coi như đủ, còn phát sinh những thứ khác, tôi phải mượn đỡ bạn bè đến lương trả lại. Cứ xoay vòng mãi có lương rồi lại hết, không dư ra để có thể tích lũy.
Tôi dần ít đi chơi với bạn bè, hạn chế đám tiệc không quan trọng nhưng đó không phải cách, thay vào đó tôi phải nghĩ cách kiếm tiền. Tôi tìm công việc bán thời gian nhưng thật khó vì đa phần các nhà hàng, quán ăn yêu cầu làm từ ba, bốn giờ chiều đến mười một giờ đêm, trong khi đó việc tôi ở công ty, năm giờ chiều mới kết thúc. Gần đây, công ty có đợt sa thải lớn do đơn hàng giảm sút, tôi lo sợ mình sẽ có tên trong danh sách giảm nhân viên.
Tôi rất tự ti khi ai đó hỏi về công việc. Tôi không ngại làm việc chân tay nên có đi làm phụ việc nhà nhưng công việc cũng không thường xuyên. Tôi ngại nên không nói cho đồng nghiệp và bạn bè nghe chuyện mình đi phụ việc nhà. Thực sự tôi rất lo lắng về tương lai và suy nghĩ nhiều, thấy mình thật lông bông, không có thành tựu gì. Mỗi đêm đặt lưng xuống, tôi tự trách mình, mọi thứ thật chông chênh.
Hoàng Lan
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc