Câu chuyện nông sản rớt giá, không ai mua thật khó cho người nông dân, bạn nào có gia đình làm nông hoặc nuôi trồng trái cây, thủy hải sản sẽ hiểu.
Ví dụ mọi năm bạn có 10 tấn hàng nhưng chỉ quen và bán cho 1-2 thương lái mối thôi và phụ thuộc rất nhiều vào họ, nào là ép giá, vận chuyển, bảo quản...
Muốn thay đổi tìm thương lái khác cũng không được, vì phải ràng buộc nhiều kiểu như công nợ, phân bón, vay mượn... vì khi thay đổi thì phải giải quyết dứt điểm với thương lái cũ và tìm thương lái mới, mà chắc gì người mới tốt hơn người cũ nên cũng chậc lưỡi cho qua...
Nông dân làm ra sản phẩm thì khó đảm bảo đúng tiêu chuẩn, sản lượng, chất lượng. Nếu muốn lọt vào danh sách trong nhà máy thì thường giá rẻ hơn thương lái nhiều, nhưng bù lại được ổn định về giá, ví dụ nhà máy ký hợp đồng đầu năm là 3.000 đồng, nhưng thời điểm đó thương lái đang mua với giá 6.000 đồng... bạn có dám bỏ không? Chưa kể phải đảm bảo chất lượng đầu ra, số lượng sản phẩm nếu không cũng dính tới vỡ hợp đồng...
Nên đừng trách nông dân chạy theo phong trào nữa, bình thường để trái cây trồng và thu hoạch phải mất 1-2 năm, có loại 3-5 năm, họ trồng thì chỉ biết mỗi vườn nhà họ thôi, cũng không biết huyện khác, tỉnh khác đang trồng cây trái gì mà đu bám đâu...
Nếu mang lên thành phố bán dạo thì số lượng hàng được tiêu thụ cũng không bao nhiêu, lại tốn nhiều công sức, bán cho thương lái vẫn tốt hơn.
Nhiều vấn đề phát sinh lắm, đầu tư kinh doanh cả tỷ bạc chứ đâu đùa... Họ cũng phải vay vốn làm ăn nữa mà.
>> Chia sẻ bài viết của bạn tại đây