- Đặt cuốn tự truyện xuống, cảm xúc của chị về Lê Vân thế nào?
- Tôi thích chị ấy, đó là một người đàn bà ẩn mình, mà tôi lại đặc biệt thích tuýp người như vậy. Tôi còn nhớ lúc mình 16 tuổi, chị Vân đã rất nổi tiếng và khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ. Rồi sau đó đột nhiên không thấy chị xuất hiện, để rồi sau bao năm chị trở lại với cuốn tự truyện. Có nhiều người phản đối, chỉ trích, thậm chí phẫn nộ với cuốn sách nhưng tôi lại thấy thương cho chị bởi một người phụ nữ xinh đẹp và giỏi giang như vậy mà buông tay quá sớm. Chị ấy đa đoan quá.
|
Ca sĩ Thanh Lam. Ảnh: Pham Hong Phuc. |
- Chị không đồng tình với điểm nào của cuốn tự truyện?
- Đọc xong tôi thấy cuộc đời của chị đã đóng lại tất cả, nghệ thuật buông xuôi từ lâu còn tình yêu lại không dám hết mình. Chị Vân có nói về quãng đời làm nghệ thuật với nhiều dằn vặt, chán chường để rồi không thiết đến nữa. Tôi cho rằng con đường làm nghề của chị còn thuận lợi hơn mình rất nhiều vì chị ra nghề là thuận ngay, có những vai diễn để đời, vậy mà chỉ vì một chút khúc mắc, chị đã chán chường.
Ai cũng vậy, dù làm bất cứ lĩnh vực nào đều có những lúc buồn chán, nhưng phải dám đương đầu với thực tại và luôn phải ý thức đứng lên thì mới đáng sống trong cuộc đời. Ngay bản thân tôi cũng có lúc phải đối mặt với những điều rất phũ phàng, nhục nhã. Ví như đi hát ở những quán ăn, mình hát ở trên còn dưới người ta ăn uống, và mình đúng như một chấm nhỏ mua vui trong bữa tiệc ồn ã ấy. Cũng có lúc tôi chẳng làm được gì cho sự nghiệp ca hát, 4 năm trời tôi chẳng hát bài nào và từng nghĩ đến chuyện tìm một người đàn ông để dựa vào. Nhưng rất may tôi không phải là người cam chịu, tôi buồn nhưng chấp nhận vì đó là cuộc sống. Vì thế, với tôi mỗi một ngày sống là một ngày phải chiến đấu bảo vệ những gì mình cho là cần thiết. Chị Lê Vân đã không dám sống như vậy.
- Chị có gì đồng cảm với Lê Vân trong tự truyện?
- Chị ấy và tôi có điểm giống nhau là quá nhạy cảm và quá tự trọng. Tuy nhiên, lại có điểm mà tôi khác chị là tôi dám đánh đổi tình yêu chứ không chấp nhận thực tại như chị. Nếu yêu tha thiết một người tại sao không kéo người ta về phía mình mà lại cứ than thân trách phận? Còn nếu không thể làm được thì hãy bước qua một cách cứng rắn, thậm chí phải tàn nhẫn gạt bỏ.
- Chị cũng từng lên kế hoạch cho một cuốn tự truyện, vậy chị định viết gì trong đó?
- Với tôi, điểm hấp dẫn nhất của một cuốn hồi ký là phải khóc thật, yêu thật và sống thật. Nhưng để diễn tả sự thật ấy thì phải thật khéo léo, nếu không nó sẽ trở nên trần trụi và thô bỉ. Tuy vậy, nếu viết tự truyện, tôi chắc chắn tác phẩm của mình phải mang tính giáo dục, phải là tấm gương cho cuộc sống, để những ai từng vấp ngã như mình hãy nhìn vào để không đi theo vết xe đổ đó nữa.
(Theo Ngoisao)