Giờ hàng tháng đang phải trả một khoản nợ khá lớn, trong khi không việc làm, không thu nhập. Với người đi làm có thu nhập ổn định thì khoản nợ hàng tháng đó có thể xoay xở được, đằng này tôi đang làm tự do tại nhà, công việc chưa biết sẽ tiến triển đến đâu khi mọi hoạt động kinh doanh của các công ty gần như ngưng trệ trong mùa dịch.
Tôi luôn sợ thất nghiệp, sợ không có việc làm. Rồi sẽ ra sao nếu tôi không có tiền gửi về cho gia đình hàng tháng, không đủ tiền trả góp chiếc xe máy đang đi?
Tôi làm việc tại công ty đầu tiên từ 2008 đến 2015. Năm 2011 tôi lấy chồng, 2012 có em bé và sinh con. Sinh bé được 4 tháng, tôi quay lại công ty cũ làm việc với ý nghĩ duy nhất: phải đi làm, phải có tiền mới trả được nợ. Nhà đẻ tôi từ lâu phá sản, ba má không làm ra tiền, anh hai tôi đi làm một khoảng thời gian cũng nghỉ. Đến 2015, tôi quyết định chuyển công ty khác, ban đầu cũng trầy trật vì ở đây chia phe phái, tưởng mình không trụ được nhưng cũng làm được hơn 3 năm, thăng tiến lên vị trí khá cao và lương bổng tương xứng.
Những chỗ tôi đã công tác và làm việc đều là các sếp tự tăng lương thưởng, chưa bao giờ bản thân chủ động đề xuất. Không ít lần tôi khóc vì uất ức, biết rằng đi làm thì phải chấp nhận nhưng có những việc không phải lỗi của tôi, không thể nhịn mà không rơi nước mắt. Tôi nghỉ làm dù thật lòng vô cùng tiếc công việc và những mối quan hệ đồng nghiệp ở đây.
Đi làm ở một nơi khác được khoảng 5 tháng tôi cũng không chịu đựng nổi. Một tuần 7 ngày tôi hầu như trên công ty, từ sáng đến tối chỉ cắm mặt vào máy tính, không nấu được cho con một bữa ăn đàng hoàng, rất nhiều lần về đến nhà con đã đi ngủ, hoặc phải chở bé lên công ty vì không ai trông. Tôi đi làm nhiều năm, qua 3 công ty, không ngại việc, cũng không ngại bị la nếu làm sai, cũng không đòi hỏi nhiều nếu như thấy năng lực, đóng góp của mình không tương xứng.
Giờ tôi thấm đòn và hối hận thật sự, bản thân đã sai khi không tiếp tục làm nữa sao? Tôi đã sai khi dừng chân? Tại sao tôi không thể tiếp tục cố gắng thêm nữa. Giá tôi cố gắng thêm, chịu đựng thêm một chút. Giờ tôi phải nát óc suy nghĩ cách kiếm tiền hàng tháng để trả nợ, cố gắng để có thể lo được cho con gái và gia đình. Nhiều đêm suy nghĩ và tôi thật sự hối hận. Nếu cứ tiếp tục thế này, con gái tôi có được đến trường không? Ba má tôi càng lúc càng lớn tuổi, không thể để ba hơn 75 tuổi còn đi làm kiếm tiền, không thể để anh trai bệnh mà đi khám không có tiền. Anh cũng chưa đi làm, chỉ còn tôi có thể lo cho gia đình.
Xin cảm ơn mọi người đã đọc. Cũng xin đừng ném đá tôi vì không ai có thể lựa chọn nơi mình sinh ra, cho dù thế nào cũng không thể quay lưng với gia đình được. Mong mọi người đừng trách ông xã tôi, trong câu chuyện này tôi không nhắc vì cảm thấy mình có lỗi khi bắt anh ấy gánh lấy quá nhiều thứ vì tôi. Ước gì những việc tôi đang làm, những dự định của bản thân sẽ yên ổn hơn sau thời gian sóng gió. Xin cám ơn các bạn đã đọc.
Kim
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.