Tôi nhớ quê hương, nhớ mái nhà đầy ắp kỷ niệm và nhớ dáng bà lưng còng chăm chút cho chúng tôi những cái Tết đầm ấm. Những hình ảnh ấy cứ cuộn chảy trong tôi như dòng suối mạnh mẽ thôi thúc khiến tôi muốn bỏ tất cả để trở về bên mái nhà thân thương ấy, thèm được nằm trong lòng ba đêm 29 canh nồi bánh Tét cùng ông và nghe văng vẳng giọng ông kể chuyện ngày xửa ngày xưa... Và thèm lắm hương vị Tết quê nhà.
Những ngày thơ ấu, nơi góc bếp của bà, tôi được nếm những món ăn rất ngon do chính tay bà nấu. Những ngày Tết bà chuẩn bị từ rất sớm, khoảng đầu tháng chạp. Bà mang những quả chuối xứ chín vàng béo ụ đi ép, rồi trải ra những cái nia nhỏ phơi trên nóc chái nhà để làm kẹo chuối. Khi đó, bọn tôi chỉ thích len lén lấy một miếng chuối ép đã phơi khô ăn ngon lành! Rồi bà làm mứt dừa, mứt tắc, mứt gừng dẻo, mứt chùm ruột… Sau đó là các loại dưa như: kiệu, cải chua, dưa món, lỗ tai heo...
Ngày 28 tháng Chạp, tôi ở trong bếp phụ bà nấu những món chuẩn bi cúng rước ông bà vào 30 như: khổ qua nhồi thịt, thịt kho trứng, rồi qua ngày 29 tôi phụ bà làm các món chay như: canh kiểm, cari chay, đồ kho. Nội tôi cứ luôn tay luôn chân, bà lo những ngày đầu năm con cháu đến thăm mà không có đồ ăn ngon để đãi họ.
![img-2872-1423108137-9302-1423453318.jpg](https://vcdn1-giadinh.vnecdn.net/2015/02/09/img-2872-1423108137-9302-1423453318.jpg?w=680&h=0&q=100&dpr=1&fit=crop&s=ty2tnCa2MMpdd2UVOtMngw)
Cái Tết truyền thống của gia đình tôi với hình ảnh những người con người cháu vào ngày mùng Một Tết đứng xếp hàng theo thứ tự khoanh tay chúc Tết ông bà nội. Tôi nhớ ông bà nội tôi trong bộ áo dài, ngồi trên bộ salon gỗ Lim, bên cạnh tủ thờ cẩn xà cừ, cười rất tươi khi từng gia đình đến mừng tuổi, khi đến lượt tôi lúc nào ông bà cũng xoa đầu và chúc: "học giỏi và ngoan nghen con", rồi ông bà lấy ra phong bao đo đỏ lì xì cho tôi. Và hình ảnh ấy cứ đọng mãi trong tôi như nếp nhà mà năm nào cũng diễn ra đến lúc tôi đi xa quê. Mỗi khi Tết về lại nhớ chan nhớ chứa hình ảnh ấy. Ông bà tôi không còn nữa thì đến bác và ba má tôi lại tiếp tục thực hiện. Bây giờ là đến tôi và sau này là con cháu của tôi. Nếp nhà và truyền thống tốt đẹp ấy cả gia đình tôi sẽ giữ mãi..
Thường thì đêm 29 Tết, tôi ngồi bên bếp lửa hồng canh nồi bánh tét, cùng mấy anh chị em trong nhà ôm gối nghe ông kể chuyện ngày xửa ngày xưa... Tôi nhớ những đêm như thế tôi thường ngủ thiếp đi trong lòng ba tôi,đến sáng dậy thấy bà đã cắt sẳn đòn bánh tét nhân chuối mà tôi thích ăn nhất trên bàn,giục tôi đi rửa mặt đánh răng rồi lên ăn.
Ngồi đây chờ bữa tối của Boss cùng đoàn tập huấn, với những món ăn rất xa lạ: như piza, pasta, cơm kiểu Anh, tôi thèm lắm bữa cơm chiều 30 của má với đầy đủ hương vị Việt Nam: cơm, thịt kho trứng, dưa cải chua, canh khổ qua hầm, bắp cải xào thịt bò... và nhớ da diết mùi nước mắm Phú Quốc thơm ngậy. Thật lòng tôi ăn không ngon món ăn ở UK, tôi thèm cơm Việt Nam đến nỗi mở Facebook thấy hình món cơm cá kho tiêu, canh chua cá bông lao mà tôi trào nước mắt. Vậy đó, những thứ rất bình dị, luôn diễn ra hiển nhiên trong cuộc sống đời thường trên quê hương mình, nhưng khi đi xa nơi xứ lạ quê người, sao mà nó trở nên quý giá và cuộn cuộn chảy trong từng thớ thịt của mình đến thế, từ món ăn đến hình ảnh những người thân trong gia đình và không khí Tết rộn ràng náo nhiệt của Việt Nam. Tôi mong lắm ngày mình xong chuyến công tác này để được đoàn viên cùng người thân gia đình. Ngày ba mươi, mùng một Tết,ở Anh Quốc vẫn là một ngày bình thường, không khí rất lạnh. Tôi thèm cái nắng chói chang của quê nhà, thèm được mặc chiếc áo dài đến từng nhà người thân chúc Tết và ăn chút mứt kẹo, nhai vài cái hạt dưa hạt hướng dương rồi cùng cười vang lên bởi những câu chuyện tếu...
![bua-toi-cung-boss-wales-uk-142-4633-5865](https://vcdn1-giadinh.vnecdn.net/2015/02/09/bua-toi-cung-boss-wales-uk-142-4633-5865-1423453318.jpg?w=680&h=0&q=100&dpr=1&fit=crop&s=2Urq_9wsBbR_g--HtmPisQ)
Nghe điện thoại của đứa cháu vào sáng mùng một Tết ở Việt Nam, tôi thấy đôi mắt cay cay, tôi chỉ nói vội: "cô nhớ con lắm, chúc con năm mới nhiều may mắn...", rồi tôi cúp máy, cổ họng tôi nghẹn lại, nước mắt lăn dài trên mặt. Tôi ngước lên nhìn, bầu trời chiều của xứ Wales thật ảm đạm và lạnh lẽo… Giờ này mọi năm nhà tôi tưng bừng lắm, dù ba má tôi không còn nhưng về nhà nội vẫn đầy đủ anh chị em cùng bác dâu tôi sum họp….
Cho dù tôi có đi đâu xa, xa lắm, nhưng Tết vẫn luôn nhớ mà trở về bên mái ấm gia đình, sum vầy và ăn bữa cơm đoàn viên ấm áp. Cùng nhau thắp nén hương cho những người đã khuất và chúc nhau cho những người hiện tại. Năm nay, tôi quyết tâm sẽ về, không đi đâu nữa. Một lần đón Tết ở xứ người làm tôi hiểu cảm giác Tết một mình buồn và nhớ đến thế nào. Và tôi sẽ chạy ngay về quê lúc công việc vừa xong thôi.
Nguyễn Thị Tuý Thơ
Cuộc thi viết "Tết đoàn viên" do nhãn hàng dầu ăn Neptune phối hợp cùng VnExpress tổ chức (từ 12/1 đến 15/2) là nơi để độc giả chia sẻ, gửi gắm tâm tư, nỗi niềm của mình khi phải xa nhà vào dịp Tết, qua đó nhấn mạnh giá trị truyền thống của gia đình Việt cùng thông điệp "Về nhà đón Tết, gia đình trên hết". Bài dự thi được thể hiện dưới dạng text tối đa 1.000 từ, bằng tiếng Việt, có dấu, font Unicode, kèm theo 3 hình ảnh minh họa hoặc video có thời lượng không quá 3 phút, định dạng flv hoặc mp4, kèm theo tiêu đề phản ánh nội dung câu chuyện. Người dự thi tải video lên Youtube rồi gửi đường link cho VnExpress. Xem thể lệ cuộc thi chi tiết tại đây. Gửi bài dự thi tại đây. |