Tôi lấy chồng năm 26 tuổi, khi chưa có việc làm ổn định, chưa chuẩn bị tâm lý vững vàng để bước vào cuộc sống hôn nhân. Lúc đó chỉ biết được sống với người mình yêu là hạnh phúc, chứ chưa nghĩ tới sự phức tạp của cuộc sống vợ chồng.
Sau khi cưới, mẹ chồng muốn tôi đưa vàng cưới của 2 đứa cho bà giữ, khi nào cần bà sẽ đưa lại. Tôi không đồng ý vì nghĩ đó là tài sản của vợ chồng tôi; tôi đủ khả năng giữ; tôi cũng biết nếu đưa bà thì sẽ không bao giờ lấy lại được. Chính vì vậy, tôi không được lòng mẹ chồng và cũng không có mấy thiện cảm với gia đình chồng.
Những ngày sau, tôi luôn bị chửi, nói bóng gió. Chồng bảo vệ tôi nên bị nói là không biết dạy vợ, bênh vợ, coi trọng gia đình vợ hơn nhà mình. Dù vậy chồng vẫn yêu thương, động viên tôi cùng nhau cố gắng vượt qua. Khoảng thời gian đó tôi và gia đình chồng chỉ sống bằng mặt mà không bằng lòng, cái gì họ cũng đem ra bắt lỗi được. Vợ chồng tôi đi làm xa, họ nói tại sao không gọi điện về hỏi thăm mỗi ngày. Ba chồng hoặc mẹ chồng gọi lúc tôi không để ý nên nói "alô" thay vì nói “con nghe ba/mẹ ơi” thì cũng bị nói là không biết phép tắc. Còn nhiều chuyện mà tôi không thể kể hết.
Ba chồng tôi bị bệnh nặng, chồng tôi phải nghỉ việc để về phụ chăm sóc (chồng tôi là con trai một). Cùng lúc đó tôi cũng vừa sinh con gái đầu lòng. Thời gian ba chồng bệnh, gia đình chồng gửi tôi về nhà ngoại chăm sóc suốt 5 tháng. Sau khi ba chồng tôi mất thì đón tôi về. Mẹ chồng tôi không hề tỏ ra biết ơn gia đình thông gia đã thay mình chăm sóc cháu nội và con dâu, còn nói này kia chê bai ba mẹ tôi không biết chăm cháu. Bà tỏ vẻ không muốn tôi về nhà ngoại (dù không nói ra) mà phải ở nhà làm việc nhà cho bà rảnh tay đi chơi. Bà đi từ sáng tới chiều tối, bỏ tôi một mình vật lộn với đứa con mới 5 tháng tuổi ở nhà cùng đủ thứ công việc. Chiều bà về là cơm nước sẵn sàng. Tôi không một lời trách móc, mỗi lúc bức xúc quá thì tâm sự hai vợ chồng nghe rồi thôi.
Con tôi ngủ hay giật mình nhưng bà vô tư nói chuyện lớn tiếng, làm việc gì cũng mạnh tay không hề nghĩ cho cháu. Chồng tôi góp ý thì bà giận cả tháng trời không nói chuyện, có lúc còn đuổi hai vợ chồng tôi ra khỏi nhà. Vợ chồng tôi đôi lúc cãi nhau một phần cũng do bà nói xấu tôi với chồng.
Gần đây tình cảm vợ chồng tôi không được tốt, anh bắt đầu nghe lời mẹ, tỏ ra gia trưởng, bắt bẻ tôi đủ chuyện. Tôi không chịu được cảnh ở nhà cơm bưng nước rót, nên quyết tâm gửi con đi nhà trẻ, còn mình đi làm. Tôi vừa đi làm vừa phải chăm sóc con, chồng tôi và bà không hề giúp đỡ. Đường đi khó khăn, mỗi lần đi làm về tôi phải gửi xe rồi qua sông. Bà ngại đưa rước nên kêu tôi ở nhà ngoại, cuối tuần hãy về. Chồng tôi không muốn, nhưng bảo anh đón thì bữa được bữa không, rồi trách tôi bỏ bê anh không quan tâm.
Trước mặt tôi bà nói vậy nhưng sau lưng bà lại nói khác, rằng tôi ở nhà ngoại không chịu về. Tết vừa rồi tôi làm đến 28 mới nghỉ, không phụ dọn dẹp nhà cửa được. Không biết bà nói gì mà ông nội chồng nói tôi không hiểu chuyện, nhà cửa ruộng vườn bao nhiêu đó không đủ ăn sao mà phải đi làm, còn đòi xuống gặp ba mẹ tôi nói chuyện. Cả ông dượng chồng nhậu say cũng bắt lỗi tôi không biết lo lắng cho nhà chồng, không biết điều chỉ vì tôi không đi đám giỗ nhà ông.
Tôi cảm thấy quá mệt mỏi khi phải gồng gánh kiếm tiền nuôi con một mình (chồng tôi thất nghiệp không phụ giúp tài chính), vừa phải đối phó với gia đình, họ hàng bên chồng có suy nghĩ quá cổ hủ. Trong khi đó, họ lại muốn con cháu họ được sung sướng, đi làm để không phải làm dâu, ở suốt nhà ngoại cũng chẳng nói câu nào. Giờ tôi cố chịu đựng chỉ vì muốn con có đầy đủ ba mẹ, không phải chịu thiệt thòi. Tôi nên làm gì đây? Mong mọi người cho tôi xin lời khuyên.
Ngọc
Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02873008899 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính). Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự