Bao nhiêu năm đi học đại học ở Nha Trang, mỗi lần tôi nằm mơ về gia đình là nước mắt lại trào, tự nhiên bật dậy thấy mình đang gào khóc, đầu thì đau như búa bổ. Tôi sinh ra trong một gia đình nông thôn nghèo tại Khoái Châu, Hưng Yên, một gia đình có tư tưởng phong kiến từ thế hệ xưa áp đặt xuống mà ở đây vẫn tôn vinh là gia giáo, từ nhỏ đã chịu biết bao bạo hành thâm độc từ người cha nát rượu rồi đề đóm. Vốn là đứa bướng bỉnh, mỗi lần bố nói sai chuyện gì hay cố tình nói lệch đi, đổ oan cho tôi, tôi đều cãi lại nên đã phải nhận biết bao trận đòn nhừ tử.
Tôi luôn là đối tượng để bố đem ra miệt thị hay tưởng tượng về một câu chuyện không hay ho cho mấy. Những lời nói ra từ miệng bố đều rất thâm độc, đến nỗi ám ảnh tôi hơn 20 năm nay. Tôi nhớ mẹ phải đạp xe gần 30 km mỗi buổi sáng đi tới làng Bát Tràng làm công, kiếm về 20, 30 ngàn ở những năm 2000 để nuôi từng bữa cơm chị em tôi. Chúng tôi đi học về cũng phải đi nhặt những cọng rau muống mọc dại ngoài mương nấu ăn qua ngày, cắt những cây dọc mùng nấu cám cho lợn ăn. Trong khi bố lê la quán xá, còn đánh đề nên bao nhiêu tài sản trong nhà đều đem bán, đến cây roi các cụ trồng trong vườn từ thời xưa để lấy bóng mát và có trái ăn bố cũng chặt bán để lấy tiền nướng vào lô đề.
Không có tiền đóng học cho con, mẹ tôi phải làm việc cực khổ. Mỗi lần ba trở về là mỗi nỗi ám ảnh với mẹ con tôi. Ba luôn đòi tiền, mẹ không có tiền, ba chém mẹ chảy máu chân, còn cứa cổ tôi ở trong bếp, đạp tôi xuống đống tro còn nóng. Có bữa cơm, tôi đã bị đổ bát nước mắm vào đầu vì cãi lời ba. Càng nhớ lại chuyện xưa tôi càng thấy thương mẹ, cũng chỉ vì chúng tôi mà mẹ chịu biết bao nhiêu cay đắng và nghiệt ngã. Một mùa đông trời tối như mực, lại lạnh căm, ba đánh mẹ dã man, mẹ chạy đi nhưng không chạy xa vì lo tôi ở nhà. Nằm im bất động trong chăn, tôi thấy tiếng dao phay được mài, rất sợ hãi nhưng chỉ biết khóc thầm, chỉ sợ bố truy đuổi mẹ. Những tháng ngày kinh hoàng như vậy in sâu trong tâm trí tôi.
Tôi được bà nội che chở từ khi bước vào cấp hai. Bà luôn động viên tôi cố gắng học hành và tôi cũng ý thức được điều đó. Một hôm bà cho tôi một con gà con đi lạc, tôi đã nuôi nó từ đó cho tới khi nó đẻ trứng và ấp. Tôi háo hức chờ những con gà ra đời, chúng lại tiếp tục lớn rồi đẻ trứng, tôi lại có thêm ít tiền, ngoài số tiền ít ỏi đi làm thuê, để nộp học phí. Rồi mâu thuẫn lại xảy ra, bố cầm dao đuổi đánh tôi, tôi kịp thời chạy vào buồng nhà bà nội trốn, bố chém sứt miếng gạch cửa buồng rồi nhân tiện con dao trong tay trở về chém chết con gà mái nhỏ của tôi, đập nát số trứng trong tổ. Sau những lần như vậy, bà tôi thường biện hộ rằng tại hồi nhỏ bố bị anh họ cuốc vào đầu khi hai người cùng trồng cây na, hay bố từng bị một bác họ trong xóm đánh hồi nhỏ.
Năm tháng trôi qua rồi tôi cũng vào đại học, bà hỗ trợ tiền ăn, cô chú ruột cho thêm ít tiền, ngoài ra tôi cũng đi làm thêm đủ thứ, vay thêm tiền ngân hàng theo chế độ hỗ trợ sinh viên, rồi tôi cũng học xong. Em tôi nằm viện, tôi gửi về 10 triệu, rồi bố mổ sỏi thận tôi cũng vay tiền bạn gửi về. Hàng năm tôi đều gửi tiền biếu bố ăn Tết, không nhiều thì ít. Tôi và em vào Nam làm việc, để lại mảnh đất 2,4 sào cho bố mẹ canh tác, nuôi gà, hàng năm cũng kiếm được số tiền lên tới cả trăm triệu đồng.
Năm nay tôi về, biếu tiền với quà cáp cũng lên tới cả chục triệu, đến lúc vào Nam, tôi xin bố một con gà mang đi làm quà, bố nói: "Mày keo kiệt lắm, em nó đi học bao nhiêu năm mà không cho một đồng. Rồi mày cũng khổ thôi, sau này có bao nhiêu lại đi cho hết nhà chồng mày". Tôi nghĩ em tôi đi học cấp 2 thì tiền học phí có đáng bao nhiêu, chẳng lẽ bố không chi trả nổi. Tôi đã có cuộc sống riêng, chẳng lẽ phải có nghĩa vụ nuôi em ăn học hay về xây nhà cho cả nhà, rồi nuôi luôn cả nhà sao?
Tôi viết câu chuyện về chính tuổi thơ mình để bất kể ai làm cha mẹ, xin hãy có một phút suy ngẫm về những đứa con và về bản thân mình. Những ông chồng hãy suy nghĩ về những người vợ, họ chịu đựng sự bạo hành hầu hết không phải vì đây là chuyện bình thường, không phải vì họ sợ bố mẹ mất mặt do bỏ chồng, không phải vì họ không có chỗ để đi, không phải vì tình yêu mà là vì những đứa con cần được bảo vệ, che chở.
Thục
Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02873008899 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính). Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.