Cháu 17 tuổi, học sinh một trường THPT trên địa bàn Hà Nội. Như mọi người đã biết, cái cột mốc 17 tuổi vô cùng quan trọng, bởi chỉ còn một năm nữa thôi cháu sẽ tham gia dự tuyển vào đại học, rất căng thẳng và quan trọng bậc nhất trong cuộc đời học sinh. Mùa hè năm nay là cơ hội cuối cùng để cháu ôn lại toàn bộ kiến thức làm hành trang bước vào lớp 12, nhưng giờ cháu không thể tập trung học được. Từ bé cháu đã không giống như những đứa trẻ cùng trang lứa vì kém giao tiếp một cách kinh khủng. Cháu luôn bị bạn bè bắt nạt, xa lánh, mỉa mai bằng những lời lẽ vô cùng cay độc.
Ngày đấy cháu không thể ngờ những lời lẽ, cách hành xử vô văn hóa như thế lại thuộc về những bạn ăn trắng mặc trơn, cứ đến cuối học kỳ lại lên bảng nhận giấy khen con ngoan trò giỏi. Điều tệ hại nhất bắt nguồn từ gia đình cháu, người ta bảo gia đình là nền tảng vững chắc của mỗi con người, nhưng đối với cháu đó là địa ngục trần gian, là nơi bắt đầu của mọi đau khổ.
Gia đình cháu có bốn người. Bố có một xưởng cơ khí riêng, kinh tế ổn định, ông luôn tự hào khi có một ngôi nhà rộng 80 m2, 6 tầng trong phố cổ, đó cũng chính là cái cớ để bố bắt nạt vợ, cũng là người mẹ giáo viên hiền lành của cháu. Bố luôn coi thường mẹ, từ bé lúc nào cũng muốn kéo cháu về với đằng nội, muốn cháu coi mẹ không bằng bố. Mẹ bảo cháu cái gì thì bố phải làm điều ngược lại. Thế mà trách nhiệm bố đối với cháu được bao nhiêu đâu ngoài việc đưa tiền chợ hàng tháng (mỗi lần đưa tiền chợ là mỗi lần chửi rủa mẹ ầm ĩ).
Cháu từ bé hay đau ốm, có đêm lên cơn hen, mẹ phải chở đến bệnh viện, còn bố nằm nhà cằn nhằn rằng tại mẹ đưa con xuống nhà ông ngoại nên mới bị ốm. Mẹ cháu hiền lành nhưng mắc bệnh hay quên, tuy nhiên bà vẫn cố gắng làm tốt mọi việc trong nhà. Cơm ngày nào cũng đổi món, toàn ăn thứ ngon, đắt tiền, thế mà chỉ dựa vào mấy lời lẽ thêm mắm thêm muối của bố mà cả nhà nội nghĩ mẹ cháu là kẻ bỏ đi.
Cháu không nghĩ bố là đàn ông lại có thể lắm chuyện và vô duyên như vậy. Gần 20 năm của cuộc đời cháu đã sống trong gia đình như thế, sống trong cảnh "thù trong giặc ngoài". Cháu bị trầm cảm nặng từ ngày còn nhỏ nhưng không nói với ai cả, nói với mẹ thì mẹ khổ, nói với bố lại bị bố chửi cho một trận. Cháu muốn được mọi người cho lời khuyên để tâm lý có thể ổn định trở lại. Cháu xin cảm ơn.
Hoa