Nhà chồng vẫn thường xuyên thăm hỏi và mỗi lần chúng tôi về quê đều lo lắng vẹn toàn. Nhà chồng làm ruộng, em chồng học trường được nhà nước trợ cấp mà tháng nào cũng phải gửi thêm 3-4 triệu, thỉnh thoảng xin thêm anh trai một hai triệu mà chồng tôi giấu. Tôi biết nhưng không nói gì và cũng không nói với bố mẹ chồng. 4 năm trời như vậy, giờ sắp ra trường em chồng lại muốn xin vào cơ quan nhà nước ở thủ đô. Mẹ chồng nói: "Bố mẹ dốc hết sức được 200 triệu, còn lại anh chị lo cho em". Chúng tôi biết lo làm sao khi vợ chồng viên chức nhà nước, tháng chỉ được 4, 5 triệu, phải thuê nhà và nuôi con.
Tôi hỏi chồng, anh chỉ ậm ừ cho qua. Tôi chỉ biết được ý định của anh khi thấy tin nhắn gửi em trai: "Khi nào cần tiền báo trước để anh lo". Lúc đó tôi cáu không thể tả hết, lại thấy tủi thân vì chồng không coi mình ra gì. Càng đau lòng hơn khi nhớ lại những ngày xưa, tôi mang thai yếu phải nằm viện nhiều lần mà không được một lời hỏi thăm từ nhà chồng. Mẹ chồng gọi duy nhất một lần: "Là con gái à, thôi thế cũng được". Ngày tôi sinh mổ mà hôm sau bà mới ra, rồi nằm bẹp hai ngày vì say xe. Đến khi hết say bà đòi về vì sợ ông ở nhà không lo được. Đến giờ khi cháu được gần 2 tuổi rồi tôi vẫn không quen với ông bà nội. Càng nghĩ tôi càng đau lòng, không biết phải làm sao. Nếu chồng cứ quyết lo cho em trai thì chắc vợ chồng tôi phải vay nợ, tôi không cam tâm như vậy. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Hiền
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.