![]() |
Em Nguyễn Thị Hậu. Ảnh: Tiền Phong |
Ngôi nhà của Nguyễn Thị Hậu tại khối 1, phường Hà Huy Tập. 3 năm qua, với sự tần tảo của mẹ, sự động viên, giúp đỡ tận tình của các thầy cô giáo, Hậu đã cố gắng vượt qua khó khăn để cắp sách tới trường.
Tuy nhiên, những ngày đến lớp dường như với cô bé có thân hình mảnh khảnh này là một chặng đường khó nhọc. Hậu là con thứ 4 trong một gia đình có 5 anh chị em, bố mẹ đều là công nhân về hưu theo chế độ với đồng lương “ba cọc ba đồng”.
Cuộc sống vốn đã khó khăn, lại nuôi đàn con đông đúc, bố mẹ của Hậu phải chạy đôn, chạy đáo, buôn bán đủ thứ nghề từ hàng rau, bốc vác… chắt nhặt, dành dụm từng đồng nhưng cũng không đủ khả năng trang trải cho cuộc sống gia đình. Nhiều lúc túng quẫn, bố của Hậu, ông Nguyễn Ngọc An phải xuống đường chạy xe ôm kiếm sống.
Năm 2000, bỗng dưng ông An xuất hiện triệu chứng đau cơ, mất sức lao động. Từ đây, gánh nặng gia đình đổ lên vai người vợ. “Nhiều đêm thấy chồng tỉnh giấc và ngồi bất thần nhìn vào khoảng không, mắt ướt nhoè, tôi biết ông ấy đang dằn vặt dữ lắm” - bà Hương kể.
Thấy cuộc sống của bố mẹ vất vả, cô con đầu Nguyễn Thị Ánh Hồng đang học lớp 6 xin thôi học, ở nhà trông giữ em và phụ giúp gia đình. Cô em gái Nguyễn Thị Ngọc Huyền cũng phải bỏ học nửa chừng.
“Thấy bạn bè tung tăng cắp sách đến lớp, nhiều lúc nó cứ ra ngõ dõi theo, rồi bịn rịn chạy ra sau góc bếp khóc thút thít. Tôi biết nó thèm đến lớp lắm nhưng biết làm sao được”, bà Hương buông giọng trầm buồn.
Nhìn các con lần lượt nghỉ học, dù bị những cơn đau hành hạ, ông Nguyễn Ngọc An vẫn cố gắng nhẫn nại chạy xe ôm phụ giúp gia đình. Hình ảnh người cha với bộn bề lo toan, trăn trở, đã hằn in trong ký ức tuổi thơ cô bé học trò.
Nguyễn Thị Hậu nhớ lại: “Mỗi buổi chiều bố đi làm về, phờ phạc, rã rời. Cơn đau bột phát từ nội tạng cứ âm thầm hành hạ, khiến bố đau đớn lắm. Em chỉ ước sau này mình sẽ trở thành một bác sĩ”.
Năm 2003, ông An xuất hiện thêm chứng bệnh tiểu đường. Dù đã chạy chữa khắp nơi, nhưng bệnh tình vẫn không thuyên giảm. Thế rồi một ngày tang thương ập đến, người cha đã mãi mãi rời khỏi cuộc đời! Với Hậu, đó là nỗi đau khủng khiếp nhất mà em đã trải.
Thấy mẹ vất vả vì làm quần quật cũng không đủ tiền nuôi đàn con ăn học, Hậu nói: “Xin mẹ ngày mai cho con nghỉ học. Con không muốn lại thêm một gánh nặng trút lên đôi vai vốn đã yếu mềm của mẹ nữa”. Bà Hương nhìn con, nước mắt lưng tròng: “Dù có bán nhà, con cũng phải cố mà học hành cho nên người”.
Khi nghe ý định bỏ học của Hậu, và biết được hoàn cảnh khó khăn của gia đình em, nhiều giáo viên trường PTCS Hà Huy Tập đã đến động viên em. Được thầy cô và bạn bè tiếp sức, liên tục từ cấp 1 cho đến cấp 2 Hậu đạt học sinh tiên tiến xuất sắc.
"4 giờ sáng, Hậu dậy dọn dẹp bàn ghế, cùng mẹ mở quán bán hàng ăn. 7h tối, lại phải xách thùng sang hàng xóm lấy nước vo gạo về cho lợn… vất vả như thế nhưng chẳng bao giờ thấy Hậu than thở điều chi”- bà Hương tự hào về con mình.
Hậu đượm buồn: “Để thực hiện được ước mơ, hoài bão của mình, em cần cố gắng vượt qua những khó khăn của đời sống thường nhật. Nhưng nhìn mẹ nay ốm mai đau, lòng em lại xót xa”.
Tình thương ấp ủ dưới mái ấm gia đình, dưới mái trường thành Vinh đã “tiếp lửa” giúp cô học sinh lớp 10 Nguyễn Thị Hậu viết nên những trang văn chan chứa tình người.
Cô giáo Phan Thị Thanh Vân, THPT Huỳnh Thúc Kháng, người trực tiếp ra đề và chấm bài nhận xét: “Điều đáng quý nhất, là tình cảm chân thực và người viết có một trái tim nhân hậu. Khi tôi đọc bài văn trước lớp 10A nhiều học sinh đã bật khóc, mọi ánh mắt đều hướng về phía Hậu với sự cảm mến, tin yêu. Hậu đã vượt lên bao vất vả, lo toan, trở thành một con ngoan trò giỏi”.
(Theo Tiền Phong)
Bạn đọc cảm nhận về bài Văn
Người gửi: Hai au
Gửi tới: Ban Xã hội
Tiêu đề: Gởi bé Hậu
Đọc bài văn của bé sáng nay, mắt cô nhoè lệ vì những cảm xúc khó tả. Cô cố gắng lấy tay chùi nước mắt, sợ mọi người thấy hiểu lầm vì tại sao đang ở phòng làm việc mà nước mắt như mưa. Ba cô cũng đã bị bệnh tim, cao huyết áp và hàng ngày ba cô cũng chống chọi với bệnh tật.
Có lẽ ba cô làm ở ngành y nên đỡ vất vả hơn ba Hậu và ông vẫn hàng ngày chữa bệnh cho mọi người nhưng điều đáng nói ở đây là cô chưa viết được một bài văn đầy xúc cảm như vậy. Hậu có hiếu lắm, cô cảm ơn Hậu vì đã giúp cô nhìn lại mình và những hành động có hiếu hơn với ba mẹ mình. Cố gắng lên Hậu nhé! Mong cuộc đời này có thêm nhiều bé Hậu như thế nữa!
Người gửi: Ngô Quang Trưởng
Gửi tới: Ban Xã hội
Tiêu đề: Hãy thật với chính mình và người thân.
Thông thường con người ta chỉ mất đi cái gì đó thì mới thấy cái đó quý, kể cả việc bộc lộ tình cảm với người thân mà chúng ta thường cũng không nói ra. Mong sao mọi người trong chúng sống và làm được như Nguyễn Thị Hậu.
Hiện tại tôi rất nhớ ba tôi. Ông ấy đã già đi nhiều lắm rồi.
Người gửi: Nguyễn Thu Thuỷ
Gửi tới: Ban Xã hội
Tiêu đề: Cảm ơn bạn.
Là giáo viên trong một trường tiểu học quốc tế ở Việt Nam, tôi cảm thấy rất khó khăn khi giúp các con cảm nhận được những cái hay, cái đẹp trong tâm hồn người Việt. Cảm ơn bạn rất nhiều về bài văn này, nó giúp những người con của tôi có thể khóc, có những rung cảm thực sự trước cuộc sống khó khăn mà chúng khó có thể tưởng tượng được. Đây là kết quả ngoài sức tượng của những người giáo viên như tôi với các con mà tầm hiểu biết của chúng mới dừng ở trình độ lớp 2.
Cảm ơn cuộc đời, nó thật nhiều màu sắc, thật nhiều sự quẩn quanh!
Người gửi: Minh Tuan
Gửi tới: Ban Xã hội
Tiêu đề: Hãy trân trọng những tấm lòng trong sáng như thế này
Trong bối cảnh giáo dục hiện nay mà vẫn có những em học sinh nghĩ và viết được những bài văn hay và cảm động đến rơi nước mắt như thế này thì thật là đáng quý và đáng trân trọng. Bài văn đã làm cho tôi suy nghĩ và nhìn lại cách đối xử của mình đối với những người đã nuôi nấng, dưỡng dục mình. Cám ơn em nhiều lắm.
Người gửi: trankhanh
Gửi tới: Ban Xã hội
Tiêu đề: Cảm phục và xúc động
Cảm phục và xúc động, xúc động đến rơi nước mắt Đấy là hai từ mà hầu hết những người đọc cảm nhận từ bài viết của em Nguyễn Thị Hậu - học sinh chuyên Toán lớp 10A2 THPT Huỳnh Thúc Kháng. Thành công của bài viết đấy chính là hiện thực nhưng không phải hiện thực như đếm. Rất riêng tư thầm kín nhưng không trừu tượng quá xa xôi.
Tôi tin rằng cuộc sống này sẽ tốt đẹp hơn hạnh phúc hơn nếu còn nhiều bài viết như của em và có nhiều nguời may mắn được đọc những trang viết này như tôi.
Người gửi: Doan Huy Canh
Gửi tới: Ban Xã hội
Tiêu đề: Y kien ve bai van hay cua chau Hau
Tôi cảm động đến rơi nước mắt khi đọc hết bài văn của cháu. Có được một đứa con như cháu Hậu thật sự là niềm hạnh phúc của mỗi bậc làm cha, làm mẹ như chúng tôi. Nếu có thể biết được về tấm lòng đứa con gái của mình được thể hiện trong bài văn, chắc bố của Hậu sẽ ngậm cười nơi chín suối.
Cho tôi qua đoạn viết này được gửi tới cháu Hậu những chiếc hôn ngàn lần yêu thương của một người làm cha như tôi, mặc dù tôi biết rằng nó sẽ không thể thay được chiếc hôn của người bố đã khuất của cháu Hậu.