![]() |
Nguyễn Thị Oanh đang bế con. Ảnh: Công An Nhân Dân |
Với tử tù Nguyễn Thị Oanh, khi chờ thi hành án tử tù ở trại giam Công an tỉnh Hòa Bình là quãng thời gian khủng khiếp nhất. Oanh cắt nhỏ từng mảnh áo của mình để khâu làm vỏ gối. Oanh không đếm được mình đã khâu và thêu được bao nhiêu chiếc gối tặng bạn tù. Chỉ biết, không có vỏ gối nào có hình thêu giống chiếc nào. Mỗi hình thêu trên vỏ gối đều mang một nhành hoa, ngọn cỏ khác nhau, gửi gắm niềm khát khao được sống…
Sau khi hoàn tất một vỏ gối, Oanh lại thông qua ô cửa bé xíu là lỗ thông hơi, gửi tặng cho bất kỳ tù nhân nào vô tình đi ngang qua. Một trong những chiếc vỏ gối này đã đến tay phạm nhân Nguyễn Trường Thiên. Mối tình trong chốn tử lao có lẽ bắt đầu từ chiếc gối vô tình gửi tặng ấy.
Với sự "giúp đỡ" của quản giáo Nguyễn Thuyên và Bùi Văn Quyết, Oanh đã mang bầu. Khi biết tin "em bé" được 5 tuần tuổi, Thiên từng đề nghị Oanh phá thai.
“Mình hãy nghĩ đến những người đã giúp đỡ mình, đừng vì mạng sống mà đẩy họ vào bước đường cùng, em ạ”, lời nói của Thiên khiến Oanh suy nghĩ rất nhiều. Việc Oanh mang bầu lúc này mới chỉ có Thiên và những người cùng trong phòng biệt giam biết.
Bởi vậy, mỗi khi quản giáo Bùi Văn Quyết vào mở cửa biệt giam, mặt đờ ra khi nghe mọi người trêu: “Thầy sắp dọn vào trong này ở cùng chúng tôi rồi”, ngực Oanh lại nhoi nhói.
“Tôi thề độc, đã có lúc tôi định phá thai. Vì tôi không muốn sống cuộc sống ô nhục, sống để không dám ngẩng mặt lên nhìn vào mắt những người từng giúp đỡ mình, sống để đẩy họ vào con đường tù tội…”, cô cho biết. Nói vậy nhưng bản năng ham sống đã thắng: Oanh đã lợi dụng vào chính sách nhân đạo của Nhà nước để được miễn tội tử hình.
Sự việc xảy ra, hai cán bộ quản giáo Nguyễn Thuyên và Bùi Văn Quyết bị xét xử về hành vi lợi dụng chức vụ quyền hạn, tạo điều kiện cho nữ tử tù có thai. Oanh được dẫn đến tòa với tư cách người có quyền lợi và nghĩa vụ liên quan nhưng đã không dám tiến gần đến họ để cất lời xin lỗi, dù chân đã dợm bước nhiều lần.
Oanh bồng con trên tay, mặt cúi gằm xuống đất khóc rưng rức nghe tòa luận tội hai bị cáo. Giờ đây, Oanh nước mắt giàn giụa nhờ người "chuyển ngàn lần xin lỗi đến gia đình thầy Thuyên. Sau này, Oanh sẽ bù đắp những nỗi đau cho gia đình”.
Hiện, con trai của Oanh tên là Nguyễn Oanh Thiên Ngọc đã được hơn 9 tháng tuổi. Theo mẹ ở trong trại giam, nhưng cuộc sống của bé Ngọc tương đối đầy đủ. Ban lãnh đạo trại giam Xuân Nguyên đã tạo điều kiện để Oanh có thời gian ở lại phòng chăm sóc con và được tự tay chế biến thức ăn cho bé Ngọc với đầy đủ các loại thức ăn tươi sống như: tôm, cua, cá, thịt lợn, thịt bò…
Phòng ở của mẹ con Oanh được ban lãnh đạo bố trí cho ở trong khu nhà khang trang, lát gạch đá hoa, cây cối bóng mát, có sân gạch cho trẻ nô đùa và có khoảng sân rộng rãi phơi áo quần. Bởi vậy, mặc dù mới 9 tháng nhưng bé Ngọc rất bụ bẫm.
Oanh cho biết hiện Thiên đã ra tù và rất yêu cậu con trai. Khi Oanh được chuyển từ trại tạm giam Công an tỉnh Hòa Bình về Trại giam Xuân Nguyên, Thiên từ Đồng nai ra thăm Oanh. Vì không có giấy đăng ký kết hôn nên Thiên chỉ được phép vào thăm Oanh nửa giờ đồng hồ. Cứ hai tháng một lần, Thiên lại khăn gói lên đường ra Bắc thăm mẹ con Oanh. Suốt nửa tiếng đồng hồ thăm gặp, Thiên chỉ say sưa ngắm nhìn con, mong đến ngày được đoàn tụ. Oanh bảo: “Đã 2 tháng 8 ngày rồi anh ấy chưa ra, chắc chờ vào dịp Tết rồi ra luôn”.
Trong cuốn album ảnh gia đình Oanh cất đầu giường trong phòng giam, ảnh của Thiên chiếm nhiều nhất. Oanh bảo: Mọi người chê trách Oanh chỉ vì mạng sống mà không từ thủ đoạn đe hèn, nhưng thực tâm Oanh có tình cảm với Thiên thật, ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trong những lá thư gửi về cho ba con trai với người chồng cũ, Oanh luôn căn dặn các con phải luôn kính trọng, lễ phép với “bác Thiên".
Mặc dù đang mang án chung thân, nhưng Oanh vẫn hy vọng với chính sách nhân đạo của nhà nước, Oanh sẽ tích cực cải tạo để được có ngày đoàn tụ với gia đình. Tuy nhiên, Oanh sẽ không trở về ngôi nhà cũ trên Thái Nguyên vì “khó có thể sống tiếp với chồng cũ, bởi mình đã phản bội, dẫu sự phản bội này có thể lý giải được”.
Từ khi sinh bé Nguyễn Oanh Thiên Ngọc, Oanh chỉ viết một lá thư duy nhất cho chồng, động viên gắng cải tạo tốt để mau về với các con, tịnh không có lời yêu thương nồng nàn như trước. Oanh dồn hết tình cảm cho Thiên, nhưng vẫn khuyên Thiên nên hàn gắn với người vợ cũ vì ngày về của Oanh còn xa lắm. Tuy nhiên, Oanh bảo, nếu Thiên chờ, còn sống một ngày sau khi mãn hạn, Oanh cũng sẽ về đoàn tụ.
(Theo Gia Đình và Xã Hội)